Gần cửa vào Y Cốc.
Sở Duyên đi từ trên đỉnh đầu Ngao Ngự xuống, vỗ lên đầu rồng của Ngao Ngự,
bảo đối phương biến thành hình người.
Hắn nhìn bốn phía, vẫn luôn không biết nơi này là nơi nào.
Sau khi xé nát thiệp mời, một thông đạo không gian tối đen như mực hình
thành, hắn bảo Ngao Ngự dẫn hắn tiến vào thông đạo không gian.
Sau đó không biết bay bao lâu, thì đi tới vùng đất này.
Chẳng qua Sở Duyên vẫn không rõ, đâu mới là cửa vào Y Cốc.
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn, lọt vào trong tầm mắt là cửa vào sơn cốc vô cùng u
ám, không còn nơi khác có thể đi.
Cho nên, phía trước là cửa vào Y Cốc sao?
Sở Duyên vừa định đi vào cánh cửa.
Ngao Ngự biến thành hình người ở bên cạnh đột nhiên kéo hắn.
Khiến Sở Duyên không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.
Không biết Ngao Ngự này muốn làm gì.
“Tông chủ, ngươi nhìn người nọ xem, có phải là trông cửa của Y Cốc hay
không? Hay là chúng ta đi hỏi chút đi?”
Ngao Ngự chỉ phía thân cây bên cạnh cửa vào Y Cốc nói.
Nghe thấy những lời này, lúc này Sở Duyên ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy dưới tàng cây, có một người trẻ tuổi ốm yếu ngồi đó, đang trợn to mắt
nhìn bọn họ.
Người này là trông cửa của Y Cốc sao?
Y Cốc này, có vẻ thú vị.
Có thể chữa cho người khác, nhưng trông cửa nhà mình lại ốm yếu, thật thú vị.
Y Cốc này đúng là rất thú vị.
Sở Duyên có chút muốn cười, nhưng hắn biết như vậy không thích hợp, nên
không cười ra tiếng, mà cất bước đi tới dưới gốc cây kia.
Hắn đi tới dưới tàng cây, nhìn người trẻ tuổi ốm yếu này, chậm rãi mở miệng.
“Xin hỏi nơi này là cửa vào Y Cốc sao?”
Sở Duyên mỉm cười, khiến người ta có cảm giác như tẩm gió xuân.
“Hả? Ồ, bên trong này chính là cửa vào Y Cốc, đi vào trong là được, muốn đi
vào cần là cảnh giới Kim Đan, không phải cảnh giới Kim Đan thì không thể đi
vào, nhưng với thực lực của hai vị, không cần bận tâm những chuyện này, có
thể đi thẳng vào.”
Người trẻ tuổi “Hoa Thần Y” hơi gian nan mở miệng nói.
“Hửm?”
Sở Duyên sửng sốt một lát.
Chơi trò gì thế.
Đi vào một Y Cốc như vậy, còn cần cảnh giới Kim Đan?
Cảnh giới Trúc Cơ hắn không có quyền đi vào sao?
Gương mặt Sở Duyên âm trầm.
Vậy thì tới uổng phí ư.
Lãng phí nhiều thời gian của hắn như thế.
Đúng là chó má.
Sở Duyên xoay người muốn rời đi.
Nhưng nghĩ lại, nơi này còn có coi cửa mà.
Có phải hắn có thể sai tên coi cửa này, đi làm việc giúp hắn hay không?
Nghĩ vậy, Sở Duyên nhìn về phía Hoa Thần Y đôi mắt đều đã tỏa sáng.
“Tông môn bọn ta cần một y sư, cho nên đến Y Cốc thông báo tuyển dụng,
không biết các hạ có thể thay bọn ta đi vào hỏi một chút hay không, nếu không
được, vậy bọn ta sẽ lập tức rời đi.”
Sở Duyên mở miệng nói.
“Hả? Thông… Thông báo tuyển dụng y sư?”
Hoa Thần Y kinh ngạc.
Sao hắn ta chưa từng nghe nói tới, Y Cốc bọn họ còn có thể thông báo tuyển
dụng y sư.
“Không sai, tông môn bọn ta cần một y sư, cho nên đặc biệt tới Y Cốc.”
Sở Duyên gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói.
“Y Cốc không thể tuyển… Ồ, ngươi thấy ta có thể không?”
Hoa Thần Y vốn định nói Y Cốc không thể thông báo tuyển dụng y sư, nhưng
nghĩ lại, nếu hắn ta được tuyển, vậy hắn ta cũng có cơ hội sống sót.
Vì thế lập tức sửa lại, hỏi có thể tuyển hắn ta hay không.
“Tuyển ngươi? Ngươi biết y thuật à?”
Sở Duyên nhìn người ốm yếu này, khóe miệng hơi giật giật, nhìn kiểu gì cũng
không giống người biết y thuật.
“Ta sẽ, y thuật của ta không kém gì người trong Y Cốc, thật đó!”
Hoa Thần Y luôn miệng nói.
Những lời này của hắn ta không giả.
Cho tới nay, hắn ta vẫn luôn đọc sách, tối đa trong đó là sách thuốc.
Phần lớn y thuật ở trong Y Cốc, hắn ta đều đã học xong.
Thậm chí có một số y thuật, hắn ta không cần thầy dạy cũng có thể tự học được,
nhưng y thuật của Y Cốc cần pháp lực thi triển, cho tới nay hắn ta chưa có cơ
hội thi triển.
Nhưng hắn ta biết, chỉ cần cho hắn ta pháp lực, hắn ta tuyệt đối có thể sử dụng
những y thuật này, còn không kém người trong Y Cốc.
“Chuyện này…”
Sở Duyên do dự.
Người này hắn ta có thể tin tưởng được sao?
Một tên ốm yếu, nhìn có vẻ ngoẻo bất cứ lúc nào, nói với hắn y thuật cao siêu
sao?
Nếu thực sự y thuật cao siêu, trái lại đã chữa trị cho mình.
Nếu không thì cũng điều chỉnh hình tượng của mình một chút, không đến mức
có bộ dạng có thể ngoẻo bất cứ lúc nào.
Nhận người này làm y sư của Vô Đạo Tông bọn họ…
Sở Duyên thậm chí còn nghĩ tới hình ảnh như thế này.
Hoa Thần Y này ngồi trong điện, nói với đệ tử sau này phải ít làm gì đó, đừng
ăn gì đó, nếu không thì dễ dàng chết đi, nói xong thì mình trực tiếp nằm trên
bàn qua đời.