Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 391

Ồ…

Tuyển một y sư nửa người đã nằm trong mồ.

Nghĩ thế nào cũng không có giá trị.

Sở mỗ hắn không phải người coi tiền như rác.

Sở Duyên suy nghĩ cẩn thận xong, thì chuẩn bị từ chối Hoa Thần Y này.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn người ốm yếu này, há miệng định nói chuyện.

Nhưng không đợi hắn ta nói ra miệng.

Một ý nghĩ xuất hiện.

Sở Duyên ngây ngẩn cả người.

Không đúng.

Người này không thể làm y sư.

Nhưng có thể làm đệ tử.

Không phải là hắn vẫn luôn muốn nhận một đệ tử nữa ư, đến lúc đó thêm Tô Hề

này, một lần đột phá hai tiểu cảnh giới.

Trước mắt không phải có sẵn đệ tử sao?

Sở Duyên đánh giá Hoa Thần Y từ trên xuống dưới một lát.

Ốm yếu như vậy, không biết khi nào thì ngoẻo.

Nếu nhận làm đồ đệ, chỉ cần cho đệ tử này ăn uống no say, đợi đệ tử này sống

qua kiểm tra đo lường tông môn, thì không phải nhặt thêm một tiểu cảnh giới

nữa ư.

“Tuyển ngươi về tông môn là không được, nhưng mà ta có thể nhận ngươi làm

đồ đệ, ngươi có bằng lòng không?”

Sở Duyên nhìn Hoa Thần Y trước người, giống như đang nhìn thấy một tiểu

cảnh giới, mang theo vui mừng.

“Hả?”

Hoa Thần Y hoài nghi mình nghe lầm.

Không nhận hắn ta làm y sư, mà lựa chọn tuyển hắn ta làm đệ tử sao?

Đây là cách nói gì.

Hắn ta không thể tu luyện, trong cơ thể không thể tích góp pháp lực, quanh năm

còn có tử khí quấn thân.

Làm y sư đều đã miễn cưỡng.

Vậy mà tuyển hắn ta làm đệ tử.

Chuyện này quá… Quá khó tin.

“Sao thế, ngươi không muốn ư?”

Sở Duyên thấy Hoa Thần Y mãi mà không mở miệng, không nhịn được nhíu

mày hỏi.

“Nguyện ý, nguyện ý, ta nguyện ý, đệ tử bái kiến sư tôn.”

Hoa Thần Y vội vàng hoàn hồn nói, hắn ta nói xong, chuẩn bị quỳ xuống thi lễ

với Sở Duyên.

Nhưng vì cơ thể quá suy yếu, thiếu chút nữa gục xuống.

Sở Duyên sợ tới mức vội vàng đỡ lấy Hoa Thần Y, sợ tên này ngã nhào ra, trực

tiếp khiến mạng không còn.

“Ngươi cẩn thận một chút, Ngao Ngự, lại đây, đỡ người này cẩn thận.”

Sở Duyên gọi Ngao Ngự ở phía sau tới.

Ngao Ngự còn đứng tại chỗ mơ mơ màng màng kịp phản ứng, vội vàng gật đầu

chạy tới, đỡ lấy Hoa Thần Y.

“Đi, đưa hắn đi, chúng ta về tông.”

Sở Duyên quả quyết nói.

Còn Y Cốc…

Hắn không có hứng thú.

Loại nơi này, chính là nơi nhục nhã người ta, giẫm đạp người ta.

Y Cốc gì đó, quả thực là đồ bỏ đi.

Vậy mà vũ nhục người chỉ có cảnh giới Trúc Cơ!

Chuyện này không thể nhịn.

Hắn tuyệt đối không đến.

Chuyện này không phải vì chỉ có cảnh giới Kim Đan mới có thể đi vào nên hắn

không đi, đây là vì Sở mỗ khinh thường đi vào!



Cửa vào Y Cốc, sau khi đám Sở Duyên rời đi không lâu.

Mấy lão giả tóc trắng xóa đi từ trong Y Cốc ra, ra bên ngoài nhìn rất lâu, có

chút nghi ngờ.

“Tình huống gì thế này? Không phải nói có người đạt được thiệp mời đi vào ư?

Người đâu?”

“Chẳng lẽ người xé thiệp mời, chỉ tới cửa Y Cốc chúng ta dạo một vòng rồi trở

về?”

“Không có khả năng, là vì không vào được đúng không? Cửa vào Y Cốc chúng

ta có cấm chế, chỉ cần cảnh giới Kim Đan trở lên, đều có thể dễ dàng đi vào?”

Mấy lão giả tóc bạc đều vô cùng hoang mang, căn bản không rõ, vì sao không

có ai.

Không có khả năng thực sự có người rất rảnh rỗi, xé một thiệp mời vô cùng trân

quý, chỉ vì đi bộ một vòng Y Cốc, sau đó trở về.

Như vậy có khác gì kẻ ngốc?

Đối với đa số người mà nói, thiệp mời này, sẽ như có thêm một cái mạng.

Y thuật của Y Cốc không thể nghi ngờ.

Tính đến trước mắt, ngoại trừ bệnh lạ của Hoa Thần Y bọn họ không chữa được

ra, thực sự không có bệnh gì Y Cốc bọn họ không chữa được.

Cho dù là người chỉ còn một hơi, Y Cốc bọn họ có thể kéo từ Quỷ Môn Quan

trở về.

Sẽ không có người thực sự lãng phí thiệp mời như vậy.

Mấy lão giả tóc bạc chờ đợi một lát, vẫn không đợi được người tới, bọn họ chỉ

có thể đi về.



Bên kia, Sở Duyên cưỡi rồng bay mấy ngày ở trong thông đạo không gian một

lần nữa, cuối cùng cũng đi ra.

Cửa ra ở ngay Vô Đạo Tông.

Khỏi phải cần tiếp tục cỡi rồng phi hành.

Trở lại Vô Đạo Tông.

Sở Duyên không trở về nghỉ ngơi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hoa Thần Y

gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Hắn thực sự lo lắng Hoa Thần Y này sẽ ngoẻo ngay.

Ở thông đạo không gian cỡi rồng bay mấy ngày, hắn tận mắt thấy được đệ tử

mới nhận suy yếu cỡ nào.

Mỗi khi bay một lát, hắn đều cảm thấy đệ tử này sắp ngoẻo.

Sở Duyên thực sự cảm thấy tiểu cảnh giới tới tay mình đều đã bay nhiều lần.

May mắn, may mắn mạng của đệ tử này đủ cứng.

Cường bạo chống đỡ trở lại Vô Đạo Tông.

“Có khỏe không? Y… Khụ khụ đồ nhi.”

Sở Duyên không biết nên xưng hô với Hoa Thần Y này thế nào
Bình Luận (0)
Comment