Vô Đạo Tông, bên cạnh phòng bếp.
Trước bàn.
Hoa Thần Y vốn ốm yếu nghe những lời “hào phóng” của Lý Nhị Cương xong,
cả người đều cứng lại.
Cỏ… Cỏ Lộc Tiên?
Hắn ta đọc đủ loại sách thuốc, y thuật đã thuộc loại vô cùng kỹ càng.
Đương nhiên biết cỏ Lộc Tiên là thứ gì.
Đó là bản thăng cấp của cỏ Lộc Minh, nghe nói là linh dược thời thượng cổ, có
rất ít cỏ Lộc Tiên lưu truyền tới nay, ít tới mức gần như diệt sạch.
Mà cỏ Lộc Minh là vì cỏ Lộc Tiên gần như sắp tuyệt tích, mới được một số đại
sư có chút y thuật bồi dưỡng ra.
Có thể nói, cỏ Lộc Minh là bản thiếu của cỏ Lộc Tiên.
Trong tông môn hắn ta u mê hồ đồ gia nhập, vậy mà có cỏ Lộc Tiên?
Nghe điệu bộ, hình như không thèm để ý cỏ Lộc Tiên lắm?
Đây là tông môn gì?
“Nhị Cương tiền bối, ngươi… Ngươi thực sự có cỏ Lộc Tiên sao?”
Trong lòng Hoa Thần Y lại dấy lên hi vọng lần nữa.
“Có, thứ như cỏ Lộc Tiên này, không phải có một bó to sao? Chẳng qua là
không có cỏ Lộc Minh, thực sự ngại quá, không ngờ tới có người còn cần dùng
tới cỏ Lộc Minh, đại nhân, hay là chấp nhận tạm cỏ Lộc Tiên nhé?”
Lý Nhị Cương vô cùng xấu hổ hỏi.
“Chuyện này… Có thể, đương nhiên có thể.”
Rõ ràng có cỏ Lộc Tiên, hắn ta có thể ức chế bệnh lạ.
Nhưng trong lòng Hoa Thần Y cảm thấy kỳ lạ.
Hắn ta nghe những lời này của đối phương, nhưng càng nghe càng thấy kỳ lạ…
Vẫn luôn cảm thấy đối phương đang trang bức giả bộ.
Nhưng hắn ta không có chứng cứ.
“Được, ngươi đợi một lát, ta đi hái cỏ Lộc Tiên tới.”
Lý Nhị Cương vội vàng nói.
Sau khi nói xong.
Hắn ta lập tức xoay người chạy tới phía dốc núi phía sau.
Lý Nhị Cương cảnh giới Kim Đan, rõ ràng học thân pháp nào đó, cho dù cơ thể
mập mạp nhưng vô cùng nhanh nhẹn, khi bóng dáng lắc lư có từng tầng quỷ ảnh
xuất hiện.
Hoa Thần Y ngồi trên ghế nhìn bóng dáng Lý Nhị Cương rời đi, hít sâu một
hơi, lại quay đầu nhìn thoáng qua tông chủ Sở Duyên đang nói chuyện với
Thương Long Ngao Ngự ở cách đó không xa.
Hắn ta luôn cảm thấy, tông môn hắn ta không hiểu sao lại gia nhập không đơn
giản.
Chỉ sợ không phải là tông môn đơn giản gì đó.
Cũng đúng…
Có thể dùng đơn vị đo cỏ Lộc Tiên là cầm nắm…
Đây là tông môn đơn giản sao? Nếu đơn giản, vậy thì không còn tông môn
không đơn giản…
Trong lòng Hoa Thần Y suy đoán rốt cuộc tông môn hắn ta gia nhập là tông
môn gì.
…
Bên kia, cách phòng bếp không xa.
Sở Duyên đang nói chuyện với Ngao Ngự.
Nói một cách chính xác, là Ngao Ngự đang tìm Sở Duyên thương lượng một
chuyện.
“Cái gì? Ngươi phải về Vân Châu? Sao thế, ở Vô Đạo Tông không tốt ư?”
Sở Duyên vô cùng kinh ngạc.
Hắn vừa nghe xong lời Ngao Ngự nói.
Vậy mà Ngao Ngự muốn về Vân Châu, cố ý nói rõ tình hình với hắn.
Tọa kỵ cộng thêm tay đấm tốt như vậy, sao hắn có thể để chạy mất.
Nếu chạy mất, vậy thì hắn mất rất nhiều thứ.
“Tông chủ, không phải, ở Vô Đạo Tông rất tốt, chẳng qua ta rời Vân Châu lâu
lắm rồi, lúc trước là sợ phụ vương Long Quân của ta mới rời đi, mà lúc này
không cần sợ, cho nên ta muốn về xem.”
Ngao Ngự vội vàng lắc đầu.
Hắn ta không có ý rời khỏi Vô Đạo Tông.
Thực ra hắn ta chỉ muốn về Vân Châu trang bức.
Lúc trước là hắn ta sợ phụ thân Long Quân mới chạy, nhưng bây giờ hắn ta còn
sợ cái quỷ gì?
Hắn ta là thần thú hộ pháp do tông chủ của Vô Đạo Tông chính miệng sắc
phong, phụ thân dám đánh hắn ta sao?
Cho nên Ngao Ngự mới dâng lên ý nghĩ muốn đi về đắc ý một lát.
“Về xem sao? Vậy ngươi đi bao lâu thì về?”
Sở Duyên cẩn thận dò hỏi.
“Tông chủ, hẳn là nửa tháng, trong vòng nửa tháng ta chắc chắn sẽ trở về, tông
chủ không cần lo lắng, ta là thần thú hộ pháp của Vô Đạo Tông, không ai dám
động vào ta.”
Ngao Ngự còn tưởng Sở Duyên đang quan tâm hắn ta, không khỏi có chút cảm
động.
“Nửa tháng? Hay là ta tự mình theo ngươi một chuyến?”
Sở Duyên do dự một lát, nói ra một câu như vậy.
Hắn thực sự sợ Ngao Ngự một đi không trở về.
“Không không không, chuyện này không cần tông chủ tự mình đi theo.”
Ngao Ngự vội vàng từ chối.
“Thực sự không cần ư?”
Sở Duyên không nhịn được lại hỏi một câu.
“Không cần, sao có thể làm phiền tông chủ.”
Ngao Ngự từ chối một lần nữa.
Hắn ta chỉ trở về làm ra vẻ, không phải trở về đánh nhau.
Mang theo tông chủ, đây là muốn đi đánh phụ thân Long Quân sao?
Hơn nữa hắn ta phải về làm ra vẻ, nếu dẫn theo tông chủ, để tông chủ thấy hắn
ta làm ra vẻ, chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới hình tượng “đáng yêu, thiện lương”
của hắn ta trong lòng tông chủ sao?
“Vậy được rồi, đi sớm về sớm.”
Sở Duyên nghe thấy thế, không nói thêm gì nữa, xua tay, đồng ý, chỉ cần Ngao
Ngự có thể trở về, vậy thì mọi chuyện dễ nói.