Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 394

“Được, nhưng mà tông chủ, ta… Ta có thể mang ít đồ của Vô Đạo Tông về

không? Coi như cho các huynh đệ nhà ta mở mang kiến thức.”

Ngao Ngự do dự một lát, hỏi.

Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên lập tức cảnh giác, cẩn thận nhìn Ngao Ngự.

Sợ Ngao Ngự muốn bảo vật gì đó của hắn.

Trên người hắn có rất nhiều bảo vật, ví dụ như trường kiếm huyết sắc, còn có

bên trong túi trữ vật của hắn, lúc trước Tô Càn Nguyên đưa một số bảo vật.

Dưới cái nhìn của Sở Duyên, những thứ này đều là bảo vật.

“Ngươi muốn mang thứ gì?”

Sở Duyên lùi về sau vài bước, mở miệng hỏi.

“Tông chủ, ta muốn mang một ít trái cây ở dốc núi phía sau, ngươi xem có được

không?”

Ngao Ngự cẩn thận hỏi.

“Trái cây? Ngươi trực tiếp nói với Lý Nhị Cương là được, không cần xin chỉ thị

của ta, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”

Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, xua tay nói.

“Đa tạ tông chủ! Đa tạ tông chủ!”

Ngao Ngự vui sướng, liên tục gật đầu nói cảm ơn.

“Được rồi được rồi, nhớ trở về sớm một chút là được.”

Sở Duyên tùy ý nói một câu, không còn tâm tư tiếp tục tán gẫu chuyện này,

quay đầu nhìn về phía Hoa Thần Y, muốn xem Hoa Thần Y thế nào rồi.

Hắn quay đầu lại, liếc thấy Lý Nhị Cương không biết tìm đâu ra một bó to thứ

gì như cỏ, đang nhét vào miệng Hoa Thần Y.

Lúc này Sở Duyên sững sờ.

Ta bảo ngươi đi kiếm thứ bổ dưỡng cho Hoa Thần Y ăn.

Không bảo ngươi trực tiếp giết Hoa Thần Y mà.

Người này trực tiếp nhét thứ gì như cỏ vào miệng!

Chê mạng của đệ tử này quá cứng rắn sao?

Sở Duyên lập tức nóng nảy, hắn còn muốn giữ Hoa Thần Y này tiếp, để thêm

cảnh giới sau khi đo lường kiểm tra tông môn.

Nếu người này chết đi, vậy chẳng phải hắn sẽ thiệt rồi ư.

Sở Duyên vừa định ngăn cản Lý Nhị Cương, thì ngạc nhiên phát hiện.

Sau khi Lý Nhị Cương nhét cỏ vào miệng Hoa Thần Y xong, vậy mà tình hình

của Hoa Thần Y trở nên tốt đẹp hơn, rõ ràng là bệnh tình chiếm được áp chế,

tinh khí thần cũng được một chút.

Không có cảm giác giống như thi thể nữa…

Như vậy cũng được ư?

Nhét cỏ vào miệng người ta, có thể cứu sống người à?

Có phải sau này nhìn thấy đệ tử Hoa Thần Y này không thích hợp, hắn lập tức

nhét cỏ vào miệng đối phương, như vậy có thể bảo vệ tính mạng của đệ tử này

hay không?

Sở Duyên hít sâu một hơi, cảm thấy hôm nay học được gì đó…



Trong khu vực Đông Châu.

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Trong đại điện của tông chủ.

Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, cúi đầu nhìn đệ tử lung lay sắp đổ,

giống như một cơn gió đều có thể thổi ngã đệ tử này, đôi mắt vô cùng phức tạp.

Hắn tận mắt nhìn thấy đệ tử này, miệng bị nhét một cây cỏ, sau đó trạng thái tốt

hơn.

Đến bây giờ hắn còn chưa lấy lại tinh thần, kỳ lạ là rốt cuộc đây là nguyên lý gì,

mới khiến đệ tử này ăn một chút cỏ, đã như cải tử hoàn sinh.

Nhưng mà dựa theo quy tắc lừa gạt của hắn, hắn lừa gạt đệ tử một chút trước,

khiến người này có mục tiêu, có vẻ dễ dàng ổn định quyết tâm suy nghĩ.

Ừm, nói một cách đơn giản, chính là vẽ một cái bánh mì cỡ to.

“Chuyện đó, đồ nhi, ngươi chắc chắn cơ thể thực sự không có gì đáng ngại

chứ?”

Trước khi Sở Duyên vẽ cái bánh mì to, còn có chút lo lắng cơ thể của Hoa Thần

Y, không nhịn được mở miệng nói.

“Đa tạ sư tôn quan tâm, đệ tử không đáng ngại.”

Hoa Thần Y phục dùng một bó to cỏ Lộc Tiên xong, rõ ràng là sắc mặt tốt hơn

nhiều, không còn có vẻ ốm đau nữa.

Lúc này đối với việc gia nhập tông môn này, hắn ta thực sự tò mò.

Thực sự có tông môn lấy cỏ Lộc Tiên làm cỏ dại…

Chuyện này hắn ta không tò mò mới lạ.

Nghe sư tôn muốn truyền thụ đạo gì đó cho hắn ta, đương nhiên là hắn ta cảm

thấy có hứng thú.

Đừng nói hiện giờ hắn ta bị bệnh lạ ức chế, cho dù không bị ức chế, hắn ta cũng

cần phải tới, nhìn xem rốt cuộc vị sư tôn này sẽ truyền thụ gì cho hắn ta.

“Không đáng ngại là tốt, nếu cơ thể có chỗ nào không thoải mái, nhớ nói với vi

sư.”

Sở Duyên vẫn quan tâm nói một câu.

“Sư tôn, đệ tử đã rõ.”

Hoa Thần Y gật đầu, đôi mắt trong suốt nhìn Sở Duyên, muốn đợi Sở Duyên

bắt đầu truyền đạo.

“Đã rõ thì tốt.”

Sở Duyên gật đầu, đứng dậy khỏi ngai vàng tông chủ.

Hai tay hắn để ở sau lưng, thản nhiên hờ hững, bước từ trên bậc thang xuống.

Một đường đi tới bên cạnh cửa đại điện mới dừng lại.

“Đồ nhi, ngươi đã rõ, vậy vi sư sẽ truyền đạo pháp cho ngươi, nhưng mà trước

khi truyền đạo pháp, vi sư muốn hỏi ngươi một câu, ngươi biết thế nào là đạo?”

Sở Duyên lấy lời kịch kinh điển của hắn ra.

Sau khi nói xong thì lẳng lặng đợi Hoa Thần Y trả lời.
Bình Luận (0)
Comment