Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 395

Hoa Thần Y ở trong điện nghe Sở Duyên hỏi như vậy rơi vào trầm tư, không

lập tức trả lời ngay.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không thúc giục, cũng đứng ở đó, chờ đợi.

Hắn thực sự muốn nhìn xem, Hoa Thần Y có thể trả lời ra cái gì.

Hai người đều không nói lời nào.

Đại điện tông chủ lập tức rơi vào yên tĩnh, ngay cả kim rơi cũng có thể nghe

thấy, có chút ngưng kết.

Khoảng một lúc lâu sau, Hoa Thần Y mới mở miệng, phá vỡ yên tĩnh.

“Sư tôn, ta… Ta có thể tùy tiện trả lời không, ta không biết ta nói có đúng hay

không.”

Hoa Thần Y hơi do dự, không dám nói thẳng ra.

“Có thể, tùy tiện nói đi, cho dù nói gì, vi sư cũng không trách ngươi, ngươi có

thể nói thoải mái.”

Sở Duyên xoay người, cười khẽ một tiếng, mở miệng nói.

Những lời này vừa nói ra.

Hoa Thần Y mới yên lặng nhẹ nhàng thở ra, hơi ổn định tinh thần một chút, lúc

này mới chuẩn bị mở miệng.

“Vậy sư tôn, đệ tử bêu xấu rồi!”

“Cái gọi là đạo, đệ tử cảm thấy có ngàn vạn loại, đệ tử từng đọc rất nhiều sách,

cảm thấy đạo là toàn bộ thế giới, đạo có vô số, đạo khôn cùng!”

“Mà trong đó, trong vô số đạo…”

Hoa Thần Y bắt đầu chậm rãi nói, giọng nói vô cùng tự tin.

Khiến Sở Duyên đều trợn tròn mắt nhìn.

Thứ đồ chơi gì thế?

Sao ta nghe không hiểu một câu nào?

Rốt cuộc ngươi là sư tôn của ta, hay ta là sư tôn của ngươi?

Sở Duyên ngoại trừ im lặng, cũng chỉ có im lặng.

Bởi vì hắn phát hiện, hắn thực sự không nghe hiểu Hoa Thần Y đang nói gì.

Nhưng hắn cũng không sợ, bởi vì hắn là sư tôn, hắn lớn nhất.

Cùng lắm hắn gặp gì thì phản bác đó.

Hắn đều dạy bảo ra mấy đệ tử tâm đắc, sẽ không có khả năng hoài nghi hắn

đang nói lời vô nghĩa đúng không?

Nghĩ vậy, Sở Duyên cũng không nóng nảy, lẳng lặng đợi Hoa Thần Y nói xong.

Mà trong điện Hoa Thần Y cũng không biết ý nghĩ của sư tôn nhà mình, vẫn

đang chậm rãi nói.

Khoảng một nén nhang sau, Hoa Thần Y mới nói xong.

“Đó là những lý giải của đệ tử.”

Hoa Thần Y chắp tay với Sở Duyên, chậm rãi nói.

“Sai, mười phần sai, những chuyện này đều là ai dạy ngươi? Dạy loạn như thế?

Đây không phải là dạy hỏng đệ tử người ta sao?”

Sở Duyên mặt dày mày dạn, trầm giọng nói.

“Hả? Sư tôn, những chuyện này đều là đệ tử thấy được trong sách.”

Hoa Thần Y sửng sốt một lát, lập tức trả lời.

“Sách này khiến người ta nhầm lẫn! Đạo không phức tạp như vậy, đạo chính là

đạo, nó chỉ có một chữ!”

Sở Duyên xua tay nói.

Sau khi nói xong, hắn dùng pháp lực thuộc cảnh giới Trúc Cơ, muốn viết chữ

“đạo” ở trên đại điện tông chủ.

Nhưng pháp lực cảnh giới Trúc Cơ chạm tới sàn nhà, vẻ mặt hắn trở nên kỳ lạ.

Quên đây là đại điện tông chủ, chất liệu của sàn nhà này hắn vẫn luôn không thể

phá nát, càng đừng nói viết chữ lên sàn nhà.

Trong lúc này, bàn tay Sở Duyên cứng ngắc duỗi ra, tiến cũng không được, lùi

cũng chẳng xong.

Một lát sau, đôi mắt hắn đảo một vòng, bỗng nhiên vô cùng thản nhiên thu tay

về, nhìn về phía Hoa Thần Y.

“Đồ nhi, ngươi hiểu không?”

Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.

Hoa Thần Y: “???”

Chẳng lẽ cỏ Lộc Tiên còn có tác dụng phụ là gây ảo giác?

Hắn ta đọc trong sách, không nói cỏ Lộc Tiên còn có tác dụng phụ mà.

Hắn ta làm gì cũng không thấy được, rốt cuộc hắn ta nên biết cái gì?

Hoa Thần Y ngẩn ngơ, ngơ ngác đứng ở đó, nhìn bầu không khí, trong lúc này

không biết nên mở miệng thế nào.

“Đồ nhi, xem ra ngươi vẫn không biết cái gì gọi là đạo, đợi có ngày ngươi xem

hiểu, ngươi sẽ hiểu rõ cái gì mới gọi là đạo, không nói mấy chuyện này nữa, đạo

còn có muôn vàn, ngươi có thể tưởng tượng là được, muốn học đạo gì?”

Sở Duyên nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

Cảm thấy mình nên giữ vững tinh thần.

Rõ ràng là đệ tử này không dễ lừa như Tô Hề.

Thực sự thông minh.

Không lấy ra chút tinh thần để lừa gạt, thì đúng là không làm được.

Haizz, vẫn là đệ tử Tô Hề tốt hơn.

Nói một con Hải Tinh là con rối còn có thể tin.

Loại đồ đệ ngốc này dễ lừa nhất, trái lại đệ tử trước mặt quá thông minh, trái lại

không dễ lừa.

Trong đầu Sở Duyên lướt qua một đống ý nghĩ, hắn lại đi tới ngai vàng tông chủ

ngồi xuống lần nữa, thản nhiên nhìn Hoa Thần Y ở phía dưới.

“Sư, sư tôn, đệ tử có thể học y đạo không?”

Đôi mắt Hoa Thần Y vừa nhìn chằm chằm không khí vừa rồi, vừa nhìn Sở

Duyên, đáp.

“Y đạo? Ngươi chắc chắn chứ? Chẳng lẽ ngươi không sợ y đạo không có bất cứ

sát thương nào sao?”

Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.

“Sư tôn, y sư, có thể cứu người sống chết, đương nhiên có thể giết người!”

Hoa Thần Y nói như vậy.

“Ừm, ngươi nói rất đúng…”

Sở Duyên nhẹ giọng đáp một câu, trong lòng có vô số ý nghĩ, bắt đầu suy nghĩ

nên làm thế nào mới lừa gạt được Hoa Thần Y
Bình Luận (0)
Comment