Sông Ngân Thiên, trong cung điện của long phủ.
Long Quân Ngao Dạ đứng ở đó, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Lão ta thực sự có chút không dám tin tưởng.
Cửu thập thất công tử vô dụng của lão ta, vậy mà trở thành thần thú hộ pháp của
Vô Đạo Tông.
Phải biết rằng, chuyện này đại biểu cho khái niệm gì…
Trở thành thần thú hộ pháp của Vô Đạo Tông.
Vậy thì đại biểu cho, cửu thập thất công tử này là người của Vô Đạo Tông,
được Vô Đạo Tông che chở.
Không nói tới chuyện tương lai tiền đồ vô lượng, chỉ riêng quan hệ hai tộc nhân
yêu trước mắt, cũng rất có khả năng vì chuyện này mà trở nên ái muội.
Khi Vô Đạo Tông xuất thế, thanh danh truyền khắp đại lục Thần Hành xong,
bên yêu tộc rất có cảm giác áp bách.
Long Quân Ngao Dạ đều từng được mời tham gia nói chuyện nhiều lần, đều
nhằm vào quan hệ Vô Đạo Tông đối với yêu tộc mà tiến hành nói chuyện.
Tuy Vô Đạo Tông chưa bao giờ biểu hiện địch ý đối với yêu tộc, nhưng cũng
chưa từng thể hiện thiện ý đối với yêu tộc.
Đối với yêu tộc mà nói, Vô Đạo Tông là một nhân tố rất không ổn định.
Thế cục hiện giờ, nhân tố có tông môn ẩn thế ở đây, yêu tộc cũng có một số đại
yêu đang ngủ say ở đây.
Hai bên xem như thế lực ngang nhau, cho tới nay quan hệ cũng như vậy, không
tính quá tốt.
Nhưng một người gia nhập Vô Đạo Tông, chuyện đó sẽ trở nên khác.
Theo lời đồn, Vô Đạo Tông còn khủng bố hơn mấy tông môn ẩn thế Trung
Châu hợp lại, nếu Vô Đạo Tông có ác ý với yêu tộc, vậy tình hình của yêu tộc
vô cùng nguy hiểm.
Nhưng hiện giờ thần thú hộ pháp của Vô Đạo Tông là con trai thứ 97 của lão ta,
quan hệ giữa hai bên sẽ dễ nói.
Có Ngao Ngự ràng buộc ở đây, quan hệ của Vô Đạo Tông đối với yêu tộc, kém
cũng không thể kém đi đâu.
Cho nên Long Quân Ngao Dạ mới có thể liên tục truy hỏi, rốt cuộc Ngao Ngự
có nói đùa hay không.
“Hỗn tiểu tử, ngươi thực sự không nói đùa chứ?”
Long Quân Ngao Dạ xác nhận lại một lần nữa.
“Không nói đùa! Ta là thần thú hộ pháp của Vô Đạo Tông!”
Ngao Ngự ưỡn thẳng sống lưng nói.
“Ngươi có thứ gì chứng minh không?”
Đôi mắt Long Quân nhìn chằm chằm Ngao Ngự, không dám có bất cứ lười
biếng gì, mà vô cùng cẩn thận.
“Phụ thân, ngươi không tin ư? Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi Trương Hàn
của Âm Dương Trận Tông!”
Ngao Ngự nói như vậy.
Những lời này vừa nói ra.
Lúc này Long Quân Ngao Dạ mới nghĩ tới.
Trong Vân Châu bọn họ có một đệ tử của Vô Đạo Tông.
Vừa rồi một lòng nghĩ, trái lại xem nhẹ chuyện này.
“Ngươi đợi ở đây trước.”
“Người đâu, bảo chân chạy nhanh nhất trong phủ nhanh tới gặp ta!”
Lúc này Long Quân Ngao Dạ vung tay lên nói.
Quy thừa tướng ở ngoài cung điện nghe thấy Long Quân Ngao Dạ lên tiếng, vội
vàng đáp, chạy đi tìm người.
Chỉ một lát sau, một Ngư tướng quân được Quy thừa tướng dẫn tới.
Long Quân Ngao Dạ cũng nghiêm túc, giao một phong thư cho Ngư tướng quân
này, bảo Ngư tướng quân đưa tới cho Trương Hàn của Âm Dương Trận Tông.
Ngư tướng quân lĩnh mệnh, nhanh chóng bay tới hư không đảo ở Âm Dương
Trận Tông.
Tốc độ của Ngư tướng quân này rất nhanh.
Dưới dốc toàn lực, chỉ một lúc sau, đã vượt qua hơn nửa Vân Châu, đi tới giữa
mảnh đất huyền không đảo.
Sau khi nói rõ ý đồ lão ta tới, bức thư do Long Quân viết, thành công đưa vào
trong Âm Dương Trận Tông.
…
Lúc này, trong Âm Dương Trận Tông, Trương Hàn đang ở trong tẩm điện “Âm
Dương Thánh Điện”.
Trương Hàn đang đứng trước bàn, cầm phong thư của Long Quân Ngao Dạ viết,
đang đọc.
Từ khi lên làm tông chủ của Thánh Địa, hình tượng của hắn ta đã trở nên khác
biệt.
Nho bào trên người cũng biến thành một đạo bào trận pháp màu xám trắng, phía
trên vẽ một số phù văn trận pháp, trong thần bí lại biểu lộ ra uy nghiêm.
Tóc của hắn ta được ngọc trâm tỏa ra thần quang búi lại, trong sạch sẽ linh hoạt
lộ ra nghiêm túc.
Chẳng qua khí chất của hắn ta không thay đổi quá nhiều, vẫn nho nhã như cũ.
“Ngao Ngự này chạy về nhà, nói với Long Quân kia mình là thần thú hộ pháp
của Vô Đạo Tông, sau đó Long Quân không tin, cho nên tìm ta chứng thực?”
Trương Hàn nhìn nội dung trong thư, cảm thấy buồn cười.
Tuy rất muốn tự mình đi xem náo nhiệt, lại đi gặp mặt Ngao Ngự, nhưng hiện
giờ hắn ta còn nhiều chuyện ở Âm Dương Trận Tông cần xử lý, căn bản không
thoát thân được.
Như vậy hơi đáng tiếc.
Trương Hàn lắc đầu, để thư xuống.
Ngao Ngự vẫn luôn chăm non sư tôn.
Khi hắn ta rời khỏi tông, vốn định dẫn theo Ngao Ngự rời đi, kết quả Ngao Ngự
không vừa ý, sau đó hắn ta mới để Ngao Ngự lại Vô Đạo Tông.
Xem thái độ của sư tôn, Ngao Ngự thực sự coi như là người của Vô Đạo Tông
bọn họ.
Một khi đã như vậy, vậy hắn ta không thể để Ngao Ngự bị bắt nạt.
Trương Hàn trầm tư một lát, sau đó gọi một trưởng lão tiến vào.