Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 406

Loại vụ khí này khiến người ta sinh ra sợ hãi.

Lý Nhị Cương lại càng cảm thấy, nếu mình đụng phải một chút vụ khí, sẽ chết

hoàn toàn.

“Lần này chơi lớn rồi.”

Lý Nhị Cương trợn to mắt nhìn Hoa Thần Y lúc này, hắn ta lập tức nghĩ là độc

dược kia hại Hoa Thần Y biến thành như thế theo bản năng.

“Hoa đại nhân! Ngươi cố chống đỡ! Ta đi gọi người!”

Lý Nhị Cương nói xong câu này, thì vội vàng rời đi, chuẩn bị đi tìm Sở Duyên

giải quyết việc này.



Lý Nhị Cương vội vàng chạy ra khỏi đại điện tông chủ.

Không đợi hắn ta đi tới tẩm điện của Sở Duyên, thì gặp Bạch Trạch đang cầm

chổi chậm rãi quét rác.

Khi Bạch Trạch sắp bị đụng vào, vô cùng vi diệu tránh sang một bên.

Nhất thời, Lý Nhị Cương lập tức ngã nhào xuống đất, cơ thể to lớn thiếu chút

nữa ngã nứt mặt đất.

“Ngươi gấp như thế làm gì? Còn nữa, trong đại điện đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Trạch cầm chổi, chậm rãi nói.

Lão ta vừa nói, vừa ngẩng đầu lên, nhìn về bên đại điện tông chủ.

Lực lượng của lão ta không thể sử dụng, nếu không sẽ bị Thiên Địa tấn công.

Nhưng ở trong cảm nhận của lão ta, mơ hồ có thể cảm nhận được.

Ở trong đại điện tông chủ có tử khí rất cường đại.

“Trong đại điện! Đệ tử tông chủ mới nhận xảy ra chuyện, chính là uống vào,

uống vào cỏ Hoàng Tuyền mà tiền bối nói, bây giờ đã xảy ra chuyện!”

Giọng nói của Lý Nhị Cương sốt ruột trả lời.

“Ngươi thực sự lấy độc dược kia cho người ta uống ư? Cho dù người kia chết,

cũng không nên có tử khí mạnh như vậy xuất hiện.”

Bạch Trạch nhìn chằm chằm đại điện tông chủ, chậm rãi nói.

Nghe thấy những lời này, Lý Nhị Cương không dây dưa, vội vàng nói mọi

chuyện cho Bạch Trạch nghe.

Trong đó bao gồm chuyện Hoa Thần Y mắc bệnh lạ trời sinh.

“Bệnh lạ trời sinh? Cơ thể giống như động không đáy? Bây giờ có tử khí khổng

lồ như vậy… Thú vị, đi, chúng ta vào xem.”

Bỗng nhiên Bạch Trạch có hứng thú.

“Nhưng mà, có cần gọi tông chủ hay không? Như vậy có vẻ càng thỏa đáng

hơn?”

Lý Nhị Cương do dự.

“Không cần gọi Sở tông chủ, ta có thể thu phục, đi theo ta đi.”

Bạch Trạch xua tay.

Lão ta cảm thấy đến bây giờ Sở Duyên còn chưa xuất hiện, nhất định là cảm

thấy lão ta có thể giải quyết, hoặc là đệ tử mới tên Hoa Thần Y kia sẽ không có

chuyện gì.

Căn bản không cần phải qua gọi một tiếng.

Nếu gặp chuyện gì cũng cần đi nói một tiếng mới được, vậy tàn dư trước đây

như lão ta cũng quá cùi bắp rồi?

Ừm, Bạch Trạch cảm thấy lão ta hiểu rất rõ Sở Duyên….



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Bên ngoài đại điện tông chủ.

Bạch Trạch dẫn theo Lý Nhị Cương quay về nơi này một lần nữa.

Đi tới bên ngoài cửa đại điện.

Đều chưa đi vào, liếc mắt có thể thấy được, tử khí trong điện đã nồng đậm tới

cực hạn.

Từ bên ngoài nhìn, tử khí chính là tầng vụ khí xàm mờ vờn quanh bên ngoài

điện.

Những vụ khí này không khác gì vụ khí bình thường.

Nhưng liếc mắt một cái nhìn qua, lại có thể khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

Một loại sợ hãi đối với tử vong!

Bạch Trạch đến nơi này, không tiếp tục đi về trước, mà dừng ở nơi đây, dừng

chân nhìn trong điện.

Đôi mắt kim sắc của lão ta nhìn chằm chằm những tử khí này, giống như đang

phân biệt tin tức cụ thể của tử khí này.

Lý Nhị Cương ở sau lưng Bạch Trạch vô cùng tức giận.

“Vừa rồi khi ta rời đi, còn chưa nhiều tử khí như vậy mà.”

“Chỉ trong nháy mắt đã nhiều như thế, tiền bối, Hoa Thần Y kia thực sự không

sao đấy chứ?”

Lý Nhị Cương sốt ruột hỏi.

“Cứ an tâm đi, người không sao.”

Bạch Trạch lắc đầu, thu hồi ánh mắt.

Lão ta có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua không thể xác định.

Lão ta còn cần quan sát cẩn thận một lát, mới có thể hoàn toàn xác định được

tình hình bên trong.

“Ngươi đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích, ta vào xem.”

Bạch Trạch để lại một câu như vậy.

Cất bước lập tức đi vào trong đại điện tông chủ.

Bạch Trạch tiến vào đại điện tông chủ.

Tử khí tràn ngập trong đại điện lập tức bao trùm lấy Bạch Trạch, muốn quấn

chặt lấy Bạch Trạch, cắn nuốt sinh mệnh của lão ta.

Nhưng tử khí còn chưa đụng tới Bạch Trạch.

Khi tiếp cận Bạch Trạch, giống như cảm nhận được thứ gì đó khủng bố, nhao

nhao né tránh, không dám động vào Bạch Trạch.

Bạch Trạch đi thẳng vào.

Lão ta liếc thấy Hoa Thần Y ngồi khoanh chân trong điện, quanh người là tử khí

vờn quanh.

Khi lão ta nhìn thấy Hoa Thần Y xong, mọi việc đều sáng tỏ.

“Đây là đệ tử mới của Sở đạo hữu sao? Sở đạo hữu đi đâu tìm được đệ tử này

thế? Sao mỗi đệ tử đều bất phàm như vậy.”

“Rõ ràng là ở thời đại mới, có thời đại mới hạn chế, những đệ tử này gần như là

không thể xuất hiện ở thời đại này, cho dù xuất hiện cũng sẽ bị Thiên Địa mai

táng, ẩn giấu, không đồng ý xuất hiện.”

“Nhưng Sở đạo hữu có thể đúng lúc tìm được…”

Bạch Trạch không thể không bội phục ánh mắt của Sở Duyên.

(Chưa xong còn tiếp)

[Cảm ơn đại thần kissorkick89 đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^]
Bình Luận (0)
Comment