Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 408

Loại cảm giác thoải mái sau lưng này, còn có một chút không thích ứng.

“Y Cốt, tử khí, đây cũng là thiên phú của ta!”

“Ta cũng có thể tu hành!”

Trong mắt Hoa Thần Y có ánh sáng hiện lên.

Thiên phú của hắn ta hoàn toàn kích phát, cũng đại biểu cho cuối cùng hắn ta

cũng có thể tu hành.

Lúc trước sư tôn chỉ đạo hắn ta, hiện giờ hắn ta nhất định có thể ngộ ra.

Hoa Thần Y vội vàng tán đi tất cả tử khí, nhìn phía trước…



Trong đại điện tông chủ.

Hoa Thần Y hiểu rõ thiên phú của mình đã kích phát xong, thì có chút hăng hái

hơn.

Muốn tìm kiếm sư tôn kia bảo hắn ta tham ngộ cái gì.

Hắn ta tin tưởng với thiên phú của hắn ta hiện giờ, nhất định có thể liếc thấy

mọi thứ.

Đúng vậy, theo Hoa Thần Y.

Sở dĩ lúc trước hắn ta không hiểu, là vì lúc trước thiên phú của hắn ta chưa kích

phát, ngộ không được nhiều.

Hiện giờ hắn ta tuyệt đối có thể ngộ ra thứ sư tôn để lại, khiến hắn ta tham ngộ

ra được.

Trong lòng Hoa Thần Y tràn ngập chờ mong, nhìn khu vực trống trước mặt.

Liếc mắt nhìn một cái, bất cứ thứ gì đều không thể trốn thoát…

Một vùng hư vô mờ mịt.

Sau đó thì…

Sau đó thì không còn gì nữa.

Hắn ta không nhìn ra được gì.

Hoa Thần Y ra sức dụi mắt, muốn nhìn kỹ.

Nhưng cho dù hắn ta nhìn kiểu gì, hắn ta đều không thể nhìn ra được thứ gì.

Phía trước vẫn trống rỗng như cũ.

Điều này khiến Hoa Thần Y có chút hoài nghi, có phải thiên phú của hắn ta còn

chưa đủ, cho nên mới không có biện pháp nhìn ra.

Nhưng rõ ràng là hắn ta biết được thiên phú của mình xong, cũng hiểu rõ thiên

phú của hắn ta vô cùng cường đại.

Với thiên phú cường đại như vậy, còn chưa đủ sao?

Hoa Thần Y có chút mê mang.

Vậy rốt cuộc phải có thiên phú thế nào mới có thể nhìn ra dấu vết sư tôn để lại,

khiến hắn ta tham ngộ ra?

Ngay khi Hoa Thần Y vô cùng mê mang, bên ngoài đại điện tông chủ, một

giọng nói đột nhiên truyền vào.

“Thức tỉnh thiên phú xong rồi, sao còn mê mang như vậy?”

Hoa Thần Y quay đầu lại nhìn.

Thì thấy Bạch Trạch ở bên ngoài điện đang chậm rãi đi vào.

“Tiền bối, ngươi là?”

Hoa Thần Y không biết Bạch Trạch, nhỏ giọng hỏi một câu theo bản năng.

“Một người quét dọn, tính ra, cũng là bạn tốt của sư tôn ngươi.”

Bạch Trạch đi tới, nhẹ giọng nói một câu, đôi mắt không ngừng đánh giá Hoa

Thần Y, giống như đang nhìn thứ gì đó.

“Tiểu bối Hoa Thần Y bái kiến tiền bối!”

Hoa Thần Y nghe nói là bạn tốt của sư tôn, vội vàng cúi người thi lễ.

“Không sao, lễ nghi gì đó không quan trọng, trái lại ngươi đó, rõ ràng thức tỉnh

thiên phú như vậy, vì sao còn mê mang như thế?”

Bạch Trạch cúi đầu nhìn Hoa Thần Y, dò hỏi.

“Tiểu bối là đang cảm thấy thiên phú của bản thân còn chưa đủ mạnh, cho nên

tâm trạng có chút hoảng hốt!”

Hoa Thần Y ngoan ngoãn trả lời.

Những lời này vừa nói ra, Bạch Trạch còn định nói gì sửng sốt một lúc lâu.

Cảm khái thiên phú của bản thân không đủ mạnh ư?

Lão ta hoàn toàn không ngờ tới, Hoa Thần Y này sẽ nói ra những lời như vậy.

Lão ta còn tưởng đối phương là vì thiên phú của bản thân thức tỉnh, trong lúc

nhất thời không thích ứng, cho nên mới hơi mê mang.

Hay là vì không ngờ tới mình có thể thức tỉnh thiên phú mạnh như vậy, mới mê

mang.

Bạch Trạch trăm triệu lần không ngờ tới.

Vậy mà đối phương lại nói ra những lời như vậy.

Đây là những lời người có thể nói ư?

Tử Tâm trời sinh, Y Cốt trời sinh.

Trong đó Y Cốt được vô số linh dược bổ dưỡng hai mươi mấy năm, tiến thêm

một bước cường hóa.

Nhưng thiên phú cường đại như vậy, lại bị nói thành còn chưa đủ mạnh.

Bạch Trạch thực sự hết nói nổi.

Rõ ràng nhìn đệ tử này có vẻ thành thật như thế, nhưng lại nói ra những lời

không thành thật.

“Ngươi…”

“Sao ngươi cảm thấy thiên phú của ngươi còn chưa đủ mạnh? Ngươi biết thời

đại này, thiên phú của ngươi mạnh cỡ nào không?”

Bạch Trạch im lặng rất lâu, mới mở miệng lần nữa.

“Tiền bối, sư tôn ta từng để lại một thứ cho ta tham ngộ, nhưng cho dù ta làm

thế nào cũng không thể ngộ ra, cho dù bây giờ thức tỉnh thiên phú cũng không

được, chẳng lẽ không phải thiên phú không đủ ư?”

Hoa Thần Y thành thật kể rõ cho Bạch Trạch.

“Hửm? Để lại một thứ cho ngươi tham ngộ? Mau lấy thứ đó ra, để ta nhìn

xem.”

Bạch Trạch nhíu mày, trong đầu cũng có chút tò mò.

Dựa theo suy đoán của lão ta.

Sở Duyên có thể lấy một ít “vật cổ” trước đây ra cho đệ tử này tham ngộ hay

không.

Nếu thực sự là như vậy, đệ tử này không tham ngộ được, cũng là chuyện rất

bình thường.

Bên kia Hoa Thần Y nghe Bạch Trạch nói xong.

Thực sự không nói thêm cái gì, chỉ không khí bên cạnh hắn ta.

“Đồ đâu?”

Bạch Trạch ngẩng đầu hỏi.

Hoa Thần Y vẫn không nói gì, vẫn chỉ không khí bên cạnh hắn ta như cũ.

Bạch Trạch: “?”

Ngươi đang chọc chơi ta sao?
Bình Luận (0)
Comment