Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết có thể nhìn ra được.
Địa Sát chiếm thượng phong, còn đang tiến vào trong cơ thể Hoa Thần Y một
chút.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn đến đây, cũng hiểu rõ, chỉ sợ tiểu sư đệ này là vì thiên
phú sinh ra tử khí.
Loại thiên phú này cho dù cường thịnh tới mấy, cũng không có khả năng đối
kháng được với Địa Sát trong sơn động Tô Càn Nguyên dùng để luyện thể.
Thời gian dài, chắc chắn sẽ thua.
Dù sao sư đệ này vẫn quá non nớt.
Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, vốn định ra tay giúp sư đệ này xua tan một số
Địa Sát tiến vào trong cơ thể.
Nhưng đột nhiên nàng thấy trên người sư đệ này tỏa ra lục quang.
Khi Địa Sát muốn đi vào cơ thể sư đệ này, luôn có một tầng lục quang hiện lên,
loại bỏ Địa Sát.
“Thiên phú của sư đệ này, xem ra không chỉ có một.”
“Đúng là thiên phú cường đại, chẳng trách sư tôn sẽ nhận làm môn hạ.”
Đạm Đài Lạc Tuyết dừng lại tâm tư muốn ra tay, lựa chọn tiếp tục quan sát.
Dưới cái nhìn chăm chú của nàng.
Nàng phát hiện Hoa Thần Y không bị thương tổn, càng yên tâm hơn.
Lẳng lặng quan sát, muốn nhìn xem cực hạn của sư đệ này là ở chỗ nào.
Không đợi Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn bao lâu.
Trong sơn động, Huyết Sát Chi Khí kinh khủng đột nhiên bùng nổ ra.
Trực tiếp tiêu diệt toàn bộ Địa Sát dây dưa với Hoa Thần Y.
Ngay cả tử khí do Hoa Thần Y phóng thích ra cũng bị tiêu diệt.
Không một chút nào may mắn thoát khỏi.
Hoa Thần Y hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi hắn ta lấy lại tinh
thần, cũng cảm nhận được khí cơ kinh khủng tập trung vào hắn ta.
Bị khí cơ tập trung, chỉ trong nháy mắt Hoa Thần Y cảm thấy mình như bị một
con mãnh thú hồng hoang tiếp cận, tràn ngập hương vị tử vong hơn so với trước
đây khi bị bệnh lạ quấn thân.
Hoa Thần Y ngẩng đầu nhìn phía sơn động.
Lọt vào trong tầm mắt hắn ta, là một người đàn ông để trần nửa thân trên, toàn
thân tràn ngập Huyết Sát Chi Khí đi ra.
Khi người đàn ông này đi ra, khí tràng vô hình bao phủ vùng đất rộng này.
Khiến trong lòng Hoa Thần Y không nhịn được dâng lên cảm giác nghiêm
túc…
Phốc…
Ngay khi Hoa Thần Y nghiêm túc, nhưng thấy đầu trọc của người đàn ông,
không nhịn được cười ra tiếng.
Tô Càn Nguyên đi tới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoa Thần Y, không nói gì
thêm, mà dời mắt nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết.
“Sư muội, ai vậy?”
Tô Càn Nguyên mở miệng hỏi.
“Đệ tử sư tôn mới thu nhận, rất sùng bái chúng ta, cho nên dẫn hắn tới gặp sư
huynh.”
Đạm Đài Lạc Tuyết đứng ra, cười mở miệng.
“Chẳng trách, vậy mà có thể phóng thích tử khí, người này đúng là bất phàm.”
Tô Càn Nguyên nhìn về phía Hoa Thần Y, gật đầu với sư đệ anyf.
Hắn ta đi tới hai bước, đứng trước người Hoa Thần Y, vươn tay ra vỗ nhẹ lên bả
vai đối phương.
“Không tệ, không tệ, dựa theo bối phận, đệ hẳn là lục sư đệ? Nghe sư muội nói,
đệ sùng bái bọn ta? Chuyện này là sao đây?”
Tô Càn Nguyên tiếp tục nói.
“Tô sư huynh! Trước khi ta bái nhập Vô Đạo Tông, từng nghe tới phong thái
khi mấy sư huynh sư tỷ tham dự Đại Bỉ vạn tông bày ra, Tô sư huynh lại càng
đánh bại Diệp Vũ Thiên Kiêu đứng đầu Trung Châu! Được người ta tôn làm
mãng phu… Khụ, man hoàng!”
Hoa Thần Y vội vàng mở miệng nói.
Chuyện này hắn ta không nói dối, hắn ta thực sự sùng bái đám Diệp Lạc.
Hơn nữa trong đám Diệp Lạc, người hắn ta sùng bái nhất là Diệp Lạc, sau đó tới
Tô Càn Nguyên.
“Được rồi được rồi, gọi sư huynh là được, không cần gọi man hoàng!”
Tô Càn Nguyên đen mặt nói.
Làm như hắn ta không biết, danh hiệu man hoàng này giống như mãng phu.
Thấy có người nói tới danh hiệu man hoàng, hắn ta không nhịn được nhớ tới tên
hiệu mãng phu.
“Được, Tô sư huynh!”
Hoa Thần Y nhìn thấy Đạm Đài Lạc Tuyết xong, trái lại nhanh chóng điều
chỉnh tâm trạng, cho nên khi thấy Tô Càn Nguyên, hắn ta không còn thất thố
như vừa rồi.
“Ừm, gia nhập môn hạ của sư tôn, là phúc khí rất lớn, nhớ chăm chỉ tu hành,
đừng cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn, sớm ngày thành tài, độc chắn một mặt, như
vậy mới có thể báo đáp ân tình của sư tôn, sư đệ hiểu rõ không?”
Tô Càn Nguyên khuyên bảo.
“Sư huynh, ta hiểu rõ! Chẳng qua sư đệ có chút mê mang ở trong chuyện tu
hành, không biết sư huynh sư tỷ có thể giải đáp giúp sư đệ hay không.”
Hoa Thần Y nhớ tới chuyện hắn ta ở trong đại điện tông chủ không tham ngộ
được gì, dứt khoát nói ra, tìm kiếm trợ giúp.
Nghe thấy thế, Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Càn Nguyên đều im lặng.
Hai người liếc nhau một cái.
Đại khái có thể hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.
“Sư đệ, có phải là đệ không thể hiểu đạo mà sư tôn cho hay không?”
Tô Càn Nguyên đứng ra hỏi.
“Đúng vậy, Tô sư huynh.”
Hoa Thần Y gật đầu nói.