Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 418

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Trong tẩm điện của Tô Hề.

Tô Hề đang chiêu đãi tam sư huynh và tứ sư tỷ của nàng.

Cũng là Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.

Trong đó Tô Càn Nguyên vẫn luôn dặn dò Tô Hề, sợ hắn ta và Đạm Đài Lạc

Tuyết rời đi xong, sẽ có đệ tử tới quấy nhiễu sư tôn tu hành.

Tô Hề cũng nghiêm túc lắng nghe.

“Ngũ sư muội, muội phải nhớ kỹ, đặc biệt là tên gia hỏa lục sư đệ kia, luôn cảm

thấy hắn thích nhảy lăng quăng, nên chú ý nhiều một chút.”

Tô Càn Nguyên lải nhải dặn dò.

“Dạ, sư huynh, ta đều đã biết.”

Trái lại Tô Hề không cảm thấy không kiên nhẫn, vô cùng nhu thuận ngồi đó,

không ngừng gật đầu.

“Đúng rồi, nếu rảnh muội nên đi gặp lục sư đệ, hai người hẳn là chưa gặp mặt.”

Tô Càn Nguyên nghĩ tới điểm này, không khỏi nói.

“Dạ, sư huynh ta đã rõ.”

Tô Hề vẫn gật đầu như cũ.

Tô Càn Nguyên còn định tiếp tục nói gì đó.

Lại bị Đạm Đài Lạc Tuyết ngăn lại.

“Được rồi, tam sư huynh, huynh đã dặn dò sắp được nửa tiếng, những chuyện

khác, ngũ sư muội chắc chắn có thể tự mình giải quyết, không cần dặn dò quá

nhiều, huynh cứ nói như vậy, huynh không phiền, nhưng e rằng ngũ sư muội sẽ

thấy phiền.”

Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu nói.

“Không sao không sao, tam sư huynh chỉ vì tốt cho ta thôi.”

Tô Hề vội vàng mở miệng.

Đã lâu rồi nàng không có cảm giác được người ta quan tâm.

Được Tô Càn Nguyên dặn dò, nàng không có oán hận gì, trái lại trong lòng tràn

ngập ấm áp.

“Khụ khụ, đúng là nói hơi nhiều, ngũ sư muội không chê là được, được rồi, kế

tiếp để tứ sư muội nói đi.”

Tô Càn Nguyên cũng ý thức được mình lải nhải nhiều, ho khan hai tiếng, giao

sân nhà cho Đạm Đài Lạc Tuyết.

“Ừm, tứ sư tỷ, tỷ có gì muốn bổ sung không?”

Tô Hề ngồi nghiêm chỉnh, nghiêng tai lắng nghe.

“Không có không có, ta không lải nhải giống như tam sư huynh, ta chỉ cảm thấy

tò mò đối với sư muội mà thôi.”

Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi xuống bên cạnh Tô Hề, cười khẽ một tiếng nói.

“Tò mò sao?”

Tô Hề có chút nghi ngờ.

“Ừm, ta đối với đạo của sư muội, có chút tò mò, không biết sư muội có thể

giảng cho ta nghe hay không?”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói.

Nghe thấy những lời này, Tô Hề sửng sốt một lát, lập tức kịp phản ứng, vội

vàng gật đầu.

“Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.”

“Sư tỷ, đạo của ta không khá lắm, chỉ là khôi lỗi nhất đạo mà thôi, khôi lỗi nhất

đạo đề cập tới một số chuyện liên quan tới vận mệnh, cho nên ta tu luyện ra sợi

dây, có thể khống chế vận mệnh của người khác.”

“Chỉ khi nắm vận mệnh của đối phương trong tay, mới có thể khống chế người

khác trong vô hình, biến người đó thành con rối, cho ta sử dụng.”

Tô Hề kể rõ cho Đạm Đài Lạc Tuyết.

Nàng nói thực nhẹ nhàng.

Đạm Đài Lạc Tuyết nghe xong thì hơi giật mình.

Từ phương diện vận mệnh đi khống chế người khác…

Sư muội này…

Thực sự có chút khủng bố.

Sau khi nghe xong, Đạm Đài Lạc Tuyết không thu liễm tò mò, trái lại còn càng

mạnh hơn.

“Sư muội, không biết có hứng thú so tài với ta một lát không? Ta muốn nhìn

xem những sợi dây mà sư muội nói, rốt cuộc trông như thế nào.”

Đạm Đài Lạc Tuyết mở miệng hỏi.

“Hả? So tài sao?”

Tô Hề định mở miệng từ chối, nhưng không biết nên nói thế nào.

“Ừm, so tài một lát, yên tâm đi, sư muội, ta sẽ không dùng toàn lực, ta chỉ muốn

nhìn xem, sợi dây vận mệnh mà muội nói trông như thế nào.”

Đạm Đài Lạc Tuyết mở miệng nói.

Nói đều đã nói đến mức này, Tô Hề không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng

ý.

Hai người lại nói chuyện với nhau một lát, thì xác định, đến khu đất trống dưới

chân núi so tài một trận.

Tô Càn Nguyên cũng rảnh rỗi nhàm chán, đi theo sau hai người, dự định ăn dưa

xem diễn.

Khi đám người đi tới quảng trường đại điện, Tô Càn Nguyên bất chợt gọi hai

người lại.

“Hai vị sư muội, hai muội đợi ta một lát.”

Sau khi Tô Càn Nguyên nói xong, thì chạy tới bên phòng bếp.

Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Hề liếc nhau một cái, cảm thấy hơi nghi ngờ khó

hiểu.

Không biết Tô Càn Nguyên định làm gì.

Bọn họ không sốt ruột, đứng tại chỗ đợi.

Đợi khoảng một lúc lâu sau, bọn họ thấy Tô Càn Nguyên trở về.

Vốn còn định hỏi đối phương muốn làm gì, nhưng bọn họ nhìn thấy thứ trên tay

Tô Càn Nguyên xong, toàn bộ đều hiểu rõ.

Chỉ thấy tay trái Tô Càn Nguyên cầm một ít dưa to không biết thuộc chủng loại

gì, tay phải cầm băng ghế, đang chạy trở về.

Chuyện này…

Chuyện này…

Chuyện này…

Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Hề đều hết nói nổi, không biết nên nói gì mới tốt.

“Đi thôi, hai vị sư muội, chúng ta xuống núi đi.”

Tô Càn Nguyên hoàn toàn không biết, vui tươi hớn hở nói.

Nghe thấy những lời này, hai người không nói gì, đứng dậy đi xuống núi.

Đám người lại khởi hành.

Bây giờ, bọn họ đi thẳng từ trên núi xuống dưới chân núi.

Khi đi tới một khu đất trống, bọn họ mới dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment