“Ở đây đi? Sư muội, muội cảm thấy thế nào?”
Đạm Đài Lạc Tuyết quay đầu nhìn về phía Tô Hề.
“Mọi chuyện đều nghe sư tỷ sắp xếp là được.”
Tô Hề không dám từ chối.
“Ừm… Vậy sư muội có thể chuẩn bị một lát, ít nhất đừng đứng gần như thế,
đâu có ai so tài đứng gần như vậy.”
Đạm Đài Lạc Tuyết có chút dở khóc dở cười.
Nàng cúi đầu nhìn khoảng cách với Tô Hề chưa tới một mét.
Khoảng cách này muốn so tài kiểu gì? Vật lộn cận chiến ư?
“Ồ… Ồ… Ồ… Được.”
Tô Hề vội vàng chạy tới bên kia.
Bộ dạng đó, Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn đều có chút không muốn dùng lực quá
mạnh.
Trong lòng không khỏi cảm khái sư muội này thực đáng yêu.
Cảm khái thì cảm khái.
Động tác của nàng cũng không chậm.
Đạm Đài Lạc Tuyết vươn tay cởi cột tóc ra, mái tóc dài tới eo buông xõa, nàng
lập tức cất bước bay lên bầu trời, lấy Giới Kỳ Bàn ra, ném lên trên bầu trời.
Bùm…
Giới Kỳ Bàn nở rộ quang mang chói mắt trong hư không, lập tức ẩn vào hư
không.
Ngay sau đó, từng đường vân kim sắc không biết từ đâu mà đến, nhanh chóng
lan trên mặt đất, giăng khắp nơi, hình thành từng đường dây bàn cờ.
Bốn phía khu đất trống lại càng dâng lên từng cự tường chọc trời.
Một bàn cờ được hình thành trong đất trống, tự thành Thiên Địa một phương.
Quanh người Đạm Đài Lạc Tuyết lại càng có vô số ánh huỳnh quang vờn
quanh, giống như thần quan sát nhân gian.
Nàng thản nhiên nhìn Tô Hề ở phía dưới, cũng không dùng thủ đoạn Thiên Địa
bài xích gì đó, mà lẳng lặng đợi Tô Hề ra tay.
Đối với Tô Hề, nàng không muốn dùng toàn lực ứng phó.
Nhưng mà…
Đạm Đài Lạc Tuyết hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên ngồi trên ghế
ăn dưa, ngón tay búng ra.
Cảm giác Thiên Địa bài xích từ bàn cờ đè ép về phía Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên bất ngờ không đề phòng, trực tiếp bị đánh ngã trên đất, dưa đều
rơi xuống, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết.
Ta ăn dưa, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
Hai muội so tài, còn đánh trúng người ta ư?
Ta không đắc tội người nào mà…
…
Trong khu vực Đông Châu.
Trong vùng đất trống bên ngoài núi Thiên Vụ.
Lúc này, Tô Hề cảm nhận được tình hình bên trong bàn cờ.
Trong lòng có chút cảm khái.
Sư tỷ đúng là sư tỷ…
Thủ đoạn như vậy đúng là vô cùng huyền diệu.
Nàng ở trong bàn cờ, cảm thấy linh khí đều bị chặt đứt, tiêu hao lực lượng,
không thể đạt được bổ sung.
Hơn nữa đối mặt với Đạm Đài sư tỷ của nàng, giống như đang đối mặt với
Thiên Địa.
Người tâm chí không kiên định, chỉ sợ đã trực tiếp tan vỡ.
“Sư tỷ của ngươi không đơn giản, đôi mắt nàng vô cùng đặc biệt, thủ đoạn cũng
rất đặc biệt, ngươi cẩn thận một chút.”
Hải Tinh đặt ở đai lưng truyền âm tiến vào trong tai Tô Hề.
Tô Hề gật đầu.
Đương nhiên là nàng biết sư tỷ của nàng không đơn giản.
Nhưng mà hiện giờ so tài, cho dù không đơn giản, nàng cảm thấy sư tỷ chắc
chắn cũng sẽ lưu lực.
“Sư tỷ, vậy ta ra tay đây.”
Tô Hề kêu to một tiếng với Đạm Đài Lạc Tuyết trên bầu trời.
“Ừm.”
Đạm Đài Lạc Tuyết thản nhiên đáp lại một chữ.
Nghe thấy những lời này, Tô Hề không do dự nữa, quả quyết lựa chọn ra tay.
Đôi mắt nàng biến thành tử sắc, có vẻ vô cùng quỷ dị, ở giữa mười ngón tay
nàng, từng sợi dây không thể nhìn thấy xuất hiện.
Những sợi dây này vừa xuất hiện, thì giống như có được linh hồn, quấn quanh
Đạm Đài Lạc Tuyết ở trên bầu trời.
Cùng lúc đó, Đạm Đài Lạc Tuyết ở trên trời vẫn đang lẳng lặng đợi Tô Hề ra
tay.
Cho dù là Tuệ Nhãn của nàng, cũng không thể nhìn thấy những sợi dây này.
Đạm Đài Lạc Tuyết lẳng lặng đứng trong không trung.
Những sợi dây này nhanh chóng bay tới phía nàng.
Khi sợi dây sắp đụng tới nàng.
Giới Kỳ Bàn ẩn nấp trong hư không đột nhiên bay ra, chắn trước người Đạm
Đài Lạc Tuyết, khiến những sợi dây kia không thể tiến thêm một bước.
“Hả?”
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng ý thức được, có thứ gì đó trong vô hình sắp đụng tới
nàng, mới khiến Giới Kỳ Bàn hộ chủ.
Mũi chân nàng điểm nhẹ trong không trung, bóng dáng lướt qua, lùi về phía
sau.
Giới Kỳ Bàn giống như đang ngăn thứ gì đó, cũng theo động tác của nàng lùi về
phía sau, giống như thứ công kích Đạm Đài Lạc Tuyết đuổi theo không bỏ.
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng hiểu rõ.
Là Tô Hề khống chế thứ này công kích nàng.
Đại khái cũng biết, thứ đó được gọi là sợi dây vận mệnh.
Loại công kích không thể nhìn thấy này, nàng căn bản không có biện pháp.
Nếu không có Giới Kỳ Bàn, nàng căn bản không có biện pháp.
Nếu không có Giới Kỳ Bàn, chỉ sợ nàng đã bị đánh trúng.
Tuyệt không thể xem thường ngũ sư muội này.
Nghĩ như vậy, Đạm Đài Lạc Tuyết không lùi về sau nữa, lực lượng linh hồn
bùng nổ ra, liên kết với bàn cờ Thiên Địa.
Nàng trực tiếp hạ cảm giác Thiên Địa bài xích lên người Tô Hề