Quả nhiên, khi nàng phát động công kích Tô Hề, Giới Kỳ Bàn không lại bảo vệ
nàng, mà ẩn nấp vào trong hư không.
Đạm Đài Lạc Tuyết không giữ lại.
Nàng đứng trên cao, giữa hai ngón tay một quân cờ hư ảo ngưng tụ mà thành,
nàng đặt viên cờ xuống bàn cờ.
Quân cờ lập tức biến thành vô số phù văn đan vào nhau, hóa thành một con
Thương Long công kích Tô Hề này.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, Thương Long này có mười phần tương tự Ngao
Ngự.
Đây cũng là phương thức công kích chân chính của Đạm Đài Lạc Tuyết.
Bất luận người nào từng gặp mặt Đạm Đài Lạc Tuyết, sinh ra tiếp xúc, đều hóa
thành một trong những quân cờ của nàng, khi nàng lập bàn cờ, những quân cờ
này có thể huyễn hóa mà ra, mượn lực lượng Thiên Địa của bàn cờ công kích
đối thủ.
Ngao Ngự đã sớm là một trong những quân cờ của Đạm Đài Lạc Tuyết!
Hay là nói, bất cứ người nào từng gặp mặt Đạm Đài Lạc Tuyết, chỉ cần là người
Đạm Đài Lạc Tuyết khống chế được, đều là quân cờ của Đạm Đài Lạc Tuyết.
Đương nhiên, người Đạm Đài Lạc Tuyết không khống chế được, nàng chưa bao
giờ từng thử biến đối phương thành quân cờ.
Giống như sư tôn nàng, Bạch Trạch, nàng đâu dám thử hóa thành quân cờ.
Loại chuyện biết rõ là không thể này, hoàn toàn không cần phải làm.
Bên kia, nhìn Thương Long có chút hư ảo tập kích mà tới.
Tô Hề cố kìm nén áp lực bị Thiên Địa bài xích, khống chế sợi dây vận mệnh,
muốn thử xem có thể khống chế Thương Long hư ảo thành con rối của mình
hay không.
Khi nàng dùng sợi dây đụng tới Thương Long hư ảo.
Thuận lợi ngoài ý muốn.
Thương Long hư ảo này dễ dàng bị nàng khống chế.
Tô Hề sửng sốt một lát, không ngờ tới dễ dàng khống chế được Thương Long
hư ảo này như vậy.
Nàng không ngây người quá nhiều, trực tiếp khống chế Thương Long quay
người đánh giết Đạm Đài Lạc Tuyết.
“Sư muội…”
“Chiêu thức này của muội đúng là lấy cách của người trị lại người, đúng là khó
lường…”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn Thương Long này đánh giết lần nữa, nhẹ giọng mở
miệng, có chút cảm khái tốc độ phát triển của Tô Hề.
Nhưng động tác của nàng cũng không chậm.
Một quân cờ lại ngưng tụ trong tay, hóa thành một bóng người.
Đúng là hư ảnh Diệp Lạc cầm Hoang Kiếm trong tay.
Hư ảnh chém một kiếm tới.
Dễ dàng chém chết Thương Long.
Tô Hề lại dùng sợi dây vận mệnh, khống chế hư ảnh Diệp Lạc, lại chém giết
Đạm Đài Lạc Tuyết.
Mà Đạm Đài Lạc Tuyết cũng hạ xuống một quân cờ, diễn hóa thành từng hư
ảnh.
Tô Hề cũng dùng sợi dây vận mệnh khống chế, cùng đối kháng.
Hai người giống như giằng co.
…
Tô Càn Nguyên ngồi xuống xem lần nữa thấy là khí thế ngất trời.
Nhìn một lát, thường vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Thủ đoạn của tứ sư muội càng ngày càng huyền diệu khó lường…”
“Còn có ngũ sư muội này cũng khá lắm, mới tu luyện bao lâu, vậy mà có thể
đánh với tứ sư muội như thế, khá lắm khá lắm, hả?”
Tô Càn Nguyên nhìn một lát, đột nhiên nhận ra gì đó.
Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm Tô Hề.
Rõ ràng thấy được, linh khí Thiên Địa ở bên ngoài bàn cờ đang liên miên không
dứt tiến vào trong cơ thể Tô Hề.
Kỳ lạ…
Tô Càn Nguyên vô cùng chắc chắn, hắn ta ở trong bàn cờ, thì không cảm nhận
được linh khí Thiên Địa ở bên ngoài bàn cờ, một chút cũng không cảm nhận
được.
Sao Tô Hề có thể liên lạc được với Thiên Địa ở bên ngoài bàn cờ?
Chẳng trách Tô Hề có thể đấu với Đạm Đài Lạc Tuyết lâu như vậy, hóa ra là có
linh khí Thiên Địa luôn bổ sung.
Chẳng qua cho dù Tô Càn Nguyên nghĩ kiểu gì, cũng nghĩ mãi không rõ, rốt
cuộc linh khí Thiên Địa này là thế nào.
Chẳng lẽ Tô Hề này được Thiên Địa che chở, linh khí Thiên Địa tự động chui
vào trong giúp đỡ sao?
Vô nghĩa.
Tô Càn Nguyên vô cùng nghi ngờ đến gần Tô Hề một chút, muốn nhìn xem rốt
cuộc linh khí Thiên Địa này là có chuyện gì.
Nhưng không đợi hắn ta tới gần, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy một cánh tay của
hắn ta bị mất cảm giác.
Cảm giác quen thuộc này lập tức khiến hắn ta cảm thấy không ổn, xoay người
muốn rời đi.
Hắn ta còn chưa kịp rời đi.
Đột nhiên trong lúc đó, cực lực kéo hắn ta, kéo tới trung tâm đối chiến của hai
người.
Tô Càn Nguyên hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị lôi kéo.
Chuyện này dọa hắn ta không nhẹ.
Liên tục muốn thoát thân, nhưng bài xích Thiên Địa của Đạm Đài Lạc Tuyết
vẫn luôn đè lên người hắn ta, tạm thời hắn ta không có sức lực, chỉ có thể bị
nâng đi.
“Sư muội! Đừng quậy! Ta là thật mà! Ta không phải hư ảnh, đừng ném ta qua,
mau thả ta ra!”
Tô Càn Nguyên lớn tiếng la lên…
…
Bên ngoài núi Thiên Vụ.
Chỗ một vùng đất trống.
Lúc này, Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Hề đã sớm kết thúc so đấu, hai người đứng
ở một bên trò chuyện.
Chỉ có Tô Càn Nguyên toàn thân đau đớn nằm trên đất, bộ dạng sinh không thể
luyến.
Có trời mới biết hắn ta đã trải qua những chuyện gì.
Xem diễn trò, bị đánh thành như vậy…