Hai người đi qua vô số ngọn núi, cuối cùng đến chủ phong mới dừng lại.
Đạm Đài Lạc Tuyết vốn định tiens vào chủ điện trên cùng, nhìn xem có thể tìm
người, hỏi xem Diệp Lạc đang ở đâu hay không.
Nhưng nàng đi tới đi lui.
Đột nhiên phát hiện Tô Càn Nguyên ở bên cạnh không thấy nữa.
Điều này khiến Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng kinh ngạc.
Nàng quay đầu nhìn, trái lại tìm được Tô Càn Nguyên.
Chẳng qua nàng cảm thấy Tô Càn Nguyên có chút không thích hợp.
Tô Càn Nguyên giống như điên rồi, nhìn chằm chằm một chỗ.
Nhìn theo ánh mắt Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết thấy được cách bọn họ
không xa, có một vùng đất trống.
Lúc này, trên đất trống có một người giống như trưởng lão, theo sau là một đám
đệ tử, toàn bộ đều nhạt nhẽo như thế, không có bất cứ nổi bật gì.
Đạm Đài Lạc Tuyết rất tò mò, tam sư huynh nhà nàng đang nhìn gì đó.
“Tam sư huynh?”
Đạm Đài Lạc Tuyết mở miệng nói một câu.
“Hửm? Ừm!”
Lúc này Tô Càn Nguyên mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua Đạm Đài Lạc Tuyết, đi
tới, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía khu đất trống kia.
“Tam sư huynh, huynh đang nhìn gì thế? Trong đám đệ tử đó có người huynh
quen ư? Nếu có mà nói, chúng ta qua đó chào hỏi đi.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn chằm chằm Tô Càn Nguyên, giống như muốn nhìn ra
gì đó từ người hắn ta.
“Không có không có, không có người ta quen, ta chưa từng tới Thái Nhất Kiếm
Tông của đại sư huynh, sao có thể có người quen, đi thôi, chúng ta đi tìm đại sư
huynh.”
Tô Càn Nguyên vội vàng xua tay, đánh chết cũng không muốn thừa nhận.
Nghe thấy những lời này, Đạm Đài Lạc Tuyết không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, lại
nhìn thoáng qua khu đất trống, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Tô Càn Nguyên thấy Đạm Đài Lạc Tuyết muốn rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng
thở ra.
Hắn ta có thể nói cho Đạm Đài Lạc Tuyết, trưởng lão kia là đại trưởng lão của
Càn Đế Đạo Tông hắn ta trước đây sao?
Nếu nói ra, không phải lịch sử của hắn ta sẽ bị tuôn ra à?
Vậy mặt mũi của hắn ta còn đặt ở đâu?
Đánh chết hắn ta, hắn ta cũng không thể nói.
Tô Càn Nguyên đi theo Đạm Đài Lạc Tuyết cùng rời đi.
Đi tới bên ngoài đại điện của Thái Nhất Kiếm Tông.
Lần này hai người bị ngăn cản.
Chỉ thấy hai người ôm trường kiếm, mặc bộ đồ trắng canh giữ trước cửa đại
điện.
“Hai ngươi ở ngọn núi nào? Chẳng lẽ không biết, không có lệnh của tông chủ,
bất cứ kẻ nào cũng không thể tới gần đại điện tông chủ ư?”
Hai người mặc đồ trắng này vẻ mặt không chút thay đổi đặt câu hỏi.
Giọng nói sắc bén lạnh như băng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Càn Nguyên cất bước đi ra.
“Bọn ta là sư huynh đệ đồng môn của tông chủ các ngươi, bây giờ xuống núi
đến đây, mong muốn gặp mặt tông chủ nhà các ngươi, mong hai vị có thể đi vào
thông báo một tiếng.”
Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng nói.
Những lời này vừa nói ra, hai người mặc đồ trắng kinh ngạc một lát, liếc nhau
một cái, không suy nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ đại điện tông chủ, ngăn cản một số đệ tử không
để ý tới mệnh lệnh xông loạn vào.
Đối mặt với sư huynh đệ đồng môn của tông chủ bọn họ, bọn họ không dám
ngăn cản.
“Mong các vị đợi một lát.”
Một người trong đó nói một câu như vậy, xoay người bay vào đại điện tông chủ.
Tên còn lại thì lẳng lặng đứng tại chỗ.
Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Càn Nguyên không sốt ruột, đứng tại chỗ chờ đợi.
Khoảng một lúc lâu sau.
Bỗng nhiên một giọng nói truyền tới.
“Tông chủ! Tông chủ! Lão phu phát hiện ra một mầm non tốt!
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Tô Càn Nguyên lập tức thay đổi…
…
Thái Nhất Kiếm Tông, bên ngoài đại điện tông chủ.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn thoáng qua bóng dáng vội vàng tiến tới, sau đó thu hồi
ánh mắt.
Bóng người kia chính là trưởng lão mới gặp ở đất trống.
Nàng cũng chẳng nghĩ nhiều.
Cho rằng chỉ là trưởng lão của Thái Nhất Kiếm Tông tìm đại sư huynh nhà
nàng, báo cáo chuyện trong tông môn.
Đạm Đài Lạc Tuyết tiếp tục lựa chọn đứng tại chỗ, đợi đại sư huynh nhà mình
đi ra.
Khi nàng quay mặt về phía đại điện tông chủ, tình cờ nhìn thoáng qua bên cạnh.
Vừa nhìn khiến nàng ngây ngẩn cả người.
Tam sư huynh nhà nàng đâu…
Người đâu?
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn vùng đất trống bên cạnh, sững sờ rất lâu.
Cố gắng tìm kiếm vị trí của Tô Càn Nguyên.
Cuối cùng tìm thấy Tô Càn Nguyên ở phía sau một cái cột của đại điện.
“Tam sư huynh, huynh ở đây làm gì thế?”
Đạm Đài Lạc Tuyết không khỏi đi tới, mở miệng dò hỏi.
Tô Càn Nguyên trốn phía sau cái cột cẩn thận vươn đầu ra.
“Chuyện đó, sư muội, muội đến chỗ đại sư huynh trước đi, bỗng nhiên ta có
lĩnh ngộ, đợi ta ngộ xong đã, muội cứ coi như không thấy ta là được.”
Tô Càn Nguyên nhỏ giọng nói.
“Hả?”
Đạm Đài Lạc Tuyết mê mang nhìn Tô Càn Nguyên.
Có lĩnh ngộ sao?
Tam sư huynh, huynh ngộ ra cái búa gì?