Đối với cái cột, huynh ngộ ra được gì?
Đạm Đài Lạc Tuyết thực sự nghĩ không ra, bỗng nhiên tam sư huynh này trở
nên kỳ lạ, là đã xảy ra chuyện gì.
Bên kia.
Đại trưởng lão nhanh chóng bay tới, nói rõ tình huống với người canh giữ trước
đại điện, yêu cầu gặp Diệp Lạc.
Người canh giữ không cho vào.
“Ngươi đợi một lát, hai người kia là đồng môn của tông chủ, cũng muốn gặp
tông chủ, đã có người đi vào bẩm báo, đợi tông chủ đi ra là được.”
Người mặc đồ trắng nhìn thoáng qua phía Đạm Đài Lạc Tuyết, mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này, đại trưởng lão sửng sốt.
Đồng môn của tông chủ? Đệ tử của Vô Đạo Tông?
Đại trưởng lão vội vàng quay đầu lại nhìn.
Lọt vào trong tầm mắt chỉ thấy Đạm Đài Lạc Tuyết.
Dù sao trên Đại Bỉ vạn tông, mỗi một Thiên Kiêu đều lưu truyền bức họa, bức
họa về Đạm Đài Lạc Tuyết, lão ta từng nhìn thấy.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên đại trưởng lão tận mắt nhìn thấy Đạm Đài Lạc
Tuyết, có chút kích động.
Đây chính là nhân vật Thiên Kiêu danh truyền 82 châu đấy.
Đại trưởng lão dự định cầm Lưu Ảnh Thạch, qua đó lưu ảnh với Thiên Kiêu
này, sau này có thể nói phét trước mặt người khác.
Nghĩ tới đây, đại trưởng lão vội vàng đi qua.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn thấy đại trưởng lão đi tới, có chút nghi ngờ.
“Đạo hữu, có chuyện gì sao?”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày hỏi.
“Chuyện đó, đạo hữu, ngươi có phải là Đạm Đài Lạc Tuyết đứng thứ hai trong
Đại Bỉ vạn tông hay không? Chuyện đó, từ trước tới nay lão phu vẫn luôn sùng
bái các vị của Vô Đạo Tông, không biết có thể lưu ảnh với đạo hữu được không,
coi như giải quyết một tâm sự cho lão phu.”
Đại trưởng lão luôn miệng nói.
“Ảnh lưu niệm? Có thể, nhưng mà ngươi nói những lời này sai rồi, ta là cùng
lấy hạng hai với mấy người khác, không phải đứng thứ hai.”
Đạm Đài Lạc Tuyết giải thích một câu.
Đối với ảnh lưu niệm gì đó, nàng không có tâm tư kháng cự.
Lưu cái ảnh cũng không sao.
“Ồ… Ồ… Ồ… Chuyện này ta biết, ta biết, đạo hữu và mấy người cùng đạt
được hạng hai, trong đó còn có đệ tử Tô Càn Nguyên của quý tông, nói ra, Tô
Càn Nguyên cũng là người ta quen.”
Đại trưởng lão liên tục gật đầu, mở miệng nói.
“Hả? Ngươi quen tam sư huynh của bọn ta sao?”
Đạm Đài Lạc Tuyết không khỏi kinh ngạc một lát, nói.
“Đúng vậy, quen, trước đây Tô Càn Nguyên đại nhân còn là tông chủ tiền
nhiệm của bọn ta, sao có thể không quen được.”
Đại trưởng lão vội vàng nói, định dùng Tô Càn Nguyên kéo gần quan hệ với
Đạm Đài Lạc Tuyết.
Nhưng không biết, Đạm Đài Lạc Tuyết ở trước mặt nghe thấy thế, lập tức kinh
ngạc.
Nàng hơi quay đầu nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên trốn bên cạnh, lại nhìn đại
trưởng lão một lát.
Người trước mắt, thực sự quen tam sư huynh ư?
Chẳng lẽ tam sư huynh vì tránh né người này, mới trốn phía sau cây cột?
Nhưng vì sao người này nói chuyện giống như rất thân với tam sư huynh?
Trong khoảng thời gian ngắn, Đạm Đài Lạc Tuyết không khỏi chần chừ, không
tiếp tục trả lời.
Đại trưởng lão thấy Đạm Đài Lạc Tuyết thường nhìn về phía cây cột bên cạnh,
không khỏi nhìn theo.
Lão ta liếc thấy được một cái đầu trọc chói lọi.
Nhất thời biết rõ người kia là ai, vẻ mặt cứng đờ.
Vốn chỉ muốn dựa vào Tô Càn Nguyên để lôi kéo làm quen với Đạm Đài Lạc
Tuyết.
Không ngờ tới Tô Càn Nguyên cũng ở nơi này.
Lão ta lập tức nghĩ tới quan hệ giữa mình và đối phương…
Chuyện này vô cùng xấu hổ.
“Khụ khụ…”
“Chuyện đó, đạo hữu, lão phu bất chợt nhớ ra trong nhà chưa cất xiêm y, coi sắc
trời này, mờ mịt không thôi, không lâu sau chắc chắn sẽ mưa như trút nước, lão
phu đi trước một bước, trở về thu dọn xiêm y, ngày khác trở lại làm ảnh lưu
niệm với đạo hữu!”
Đại trưởng lão vừa nói xong, xoay người muốn rời đi.
Không cho Đạm Đài Lạc Tuyết cơ hội mở miệng nói chuyện.
Đạm Đài Lạc Tuyết thấy thế thì sửng sốt.
Đại trưởng lão hoàn toàn không có ý định ở lại, quay người lập tức bùng nổ tốc
độ cao nhất, muốn trực tiếp rời đi.
Nhưng khi lão ta sắp rời khỏi đại điện tông chủ, một tia kiếm quang bay từ
trong đại điện tông chủ ra.
Trong vô hình kiếm quang phát ra uy thế trực tiếp đè ép đại trưởng lão ngã
xuống đất, không thể tiếp tục bay.
Đại trưởng lão ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Diệp Lạc đang thong thả đi tới.
Khí thế của kiếm quang vừa rồi không thể nghi ngờ là Diệp Lạc đi tới, trong lúc
vô ý tỏa ra.
Cho dù là khí thế trong lúc vô ý tỏa ra, cũng trấn áp đại trưởng lão ngã xuống
đất, không thể phi hành.
Đại trưởng lão tuyệt vọng.
…
Bên kia, Diệp Lạc chậm rãi đi từ đại điện tông chủ ra không chú ý tới điểm này.
Diệp Lạc lúc này, rõ ràng là khí thế mạnh hơn trước.
Hơn nữa là cường đại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hắn ta hiện giờ, chỉ đứng ở đó, có thể khiến cảnh giới Độ Kiếp cảm thấy áp
bách.