Cảnh giới Độ Kiếp nhà ai mạnh tới mức này.
“Đại, đại sư huynh, huynh đây là cảnh giới gì?”
Giọng nói của Tô Càn Nguyên đều hơi run run.
Đạm Đài Lạc Tuyết đứng bên cạnh cũng chú ý tới điểm này, không khỏi đi tới,
trong mắt cũng tràn ngập ngạc nhiên.
“Cảnh giới Độ Kiếp, còn có thể là cảnh giới gì.”
Diệp Lạc cười trả lời.
“Cảnh giới Độ Kiếp? Đại sư huynh, cảnh giới Độ Kiếp của huynh là như vậy ư?
Vậy bọn ta là cảnh giới gì?”
Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, nói.
“Được rồi, không đùa với đệ nữa, tính nghiêm khắc, ta hẳn là nửa bước cảnh
giới Đại Thừa.”
Diệp Lạc xua tay áo, đứng dậy khỏi ngai vàng.
Nửa bước cảnh giới Đại Thừa?
Cảnh giới mà sư tôn nói lúc trước, thực sự tồn tại sao?
Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Càn Nguyên đều liếc nhau một cái.
Trong mắt đều tràn ngập kinh ngạc.
“Tin tức về cảnh giới này, ta từng nói với lão nhị, hiện giờ đúng lúc có thể nói
cho hai ngươi một chút, tứ sư muội, muội cũng đừng gấp trở về, ở chỗ ta hai
ngày lại đi.”
Diệp Lạc mời.
Đối với chuyện này, đương nhiên là Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Càn Nguyên đều
không có ý kiến.
Bọn họ cũng muốn mình có thể tiến thêm một bước.
Thực lực của bọn họ hiện giờ đều xem như đứng đầu trong đại lục Thần Hành,
muốn tiến thêm một bước có chút khó khăn.
Cho nên, sao bọn họ có thể từ chối Diệp Lạc truyền thụ chuyện cảnh giới Đại
Thừa…
…
Trong khu vực Đông Châu.
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Sau khi Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Càn Nguyên xuống núi, trong Vô Đạo Tông
lại tiến vào thời kỳ yên bình.
Lý Nhị Cương vẫn luôn chăn heo nấu đồ ăn, Ngao Ngự sau khi trở về, cũng
giúp đỡ.
Bạch Trạch thì nhàn nhã quét dọn.
Còn hai đệ tử còn lại trong Vô Đạo Tông.
Tô Hề trước sau như một, vẫn luôn ở trong cung điện.
Hoa Thần Y cũng không khác mấy, vẫn luôn nghiên cứu con đường thuộc về
hắn ta.
Loại yên bình này của Vô Đạo Tông, giằng co khoảng hơn nửa tháng.
Đối với yên bình của Vô Đạo Tông, Sở Duyên cũng vui vẻ nhìn.
Dù sao hai đệ tử này “rất ổn định” là được.
Ngày này, ở trong cung điện của Sở Duyên.
Sở Duyên đang nhìn màn ảnh màu lam trước mặt hắn.
Lúc này, trên màn ảnh xuất hiện một đoạn văn tự.
[Cách kiểm tra đo lường tông môn còn có: 48 tiếng 22 phút 13 giây.]
Nhanh thôi.
Còn hai ngày, là đến kiểm tra đo lường tông môn.
Sở Duyên đều có chút nóng lòng.
Hắn bị trừ nhiều cảnh giới như vậy, cuối cùng, cuối cùng cũng có thể tăng một
chút cảnh giới.
Nhớ tới hắn bị trừ nhiều cảnh giới như vậy, Sở Duyên muốn khóc.
Vốn tưởng rằng bắt đầu từ Nguyên Anh lên đỉnh phong.
Kết quả là hắn từ đỉnh phong xuống Trúc Cơ…
Nói ra, đều chảy lệ.
Nhưng mà hiện giờ mọi chuyện tốt hơn, hắn từ cảnh giới Trúc Cơ lên đỉnh
phong, tuyệt đối có khả năng.
Không đủ thiên phú, đồ bổ trợ bù vào!
Đừng nhìn hiện giờ hắn là Trúc Cơ.
Chỉ cần cho hắn mấy năm, ngươi xem hắn giống Trúc Cơ hay giống Độ Kiếp!
Sở Duyên hít sâu một hơi.
Đè ép kích động trong lòng xuống.
Còn hai ngày nữa, hắn nhất định phải kiềm chế mới được.
Dù sao hai cảnh giới này sẽ tới tay.
Kế tiếp nên suy nghĩ xem, nên làm thế nào thu càng nhiều đệ tử dạy thành phế
vật là được.
Dựa theo Tô Hề và Hoa Thần Y, cho dù nhận đồ đệ phải nhận ăn xin, còn phải
nhận người sắp chết, tục mệnh cho đối phương, cố gắng chống đỡ qua kiểm tra
đo lường tông môn là xong.
Có lẽ, hắn có thể thử, lại thêm một số biện pháp dạy đồ đệ thành phế vật.
Nhận ăn xin làm đồ đệ đương nhiên tốt, nhưng dựa theo văn học internet trong
kiếp trước của hắn, ở trong đám ăn xin, nói không chính xác vẫn có loại khung
xương tốt, thiên phú vô cùng cường đại.
Nhỡ đâu không cẩn thận bị hắn nhận làm đồ đệ, vậy thì toi.
Nhưng mà có lẽ hắn không xui xẻo như vậy, chẳng qua là phòng ngừa ngộ nhỡ,
sau này nên cảnh giác cao độ mới có thể nhận ăn xin làm đệ tử.
Sở Duyên ngầm nghĩ.
Còn nhận người sắp chết làm đệ tử…
Không phải Sở Duyên ăn nói lung tung, nhận người sắp chết làm đệ tử, nguy
hiểm quá lớn, không chừng ngày nào đó ngoẻo một cái, quá đau đầu, chỉ sợ tốn
vô số tinh lực, tục mệnh cho đệ tử, sau đó đệ tử này ngoẻo trước một ngày kiểm
tra đo lường tông môn, vậy đổi thành tâm trạng của hắn, cũng sẽ suy sụp.
Cho nên người sắp chết, nếu không phải thực sự bất đắc dĩ, tốt nhất là không
nên thu nhận.
Nói đến cùng, vẫn là thiếu một số phương thức nhận đồ đệ.
Chỉ có tìm đúng phương thức nhận đồ đệ, mới có thể dạy đồ đệ thành phế vật.
“Thôi quên đi, cụ thể, đợi kiểm tra đo lường tông môn qua đi, lại nghĩ, dù sao
giành hai cảnh giới này tới tay lại nói.”
Sở Duyên suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không tiếp tục nghĩ nữa, dự định
tĩnh tâm ngồi khoanh chân một lát, dựa vào tu luyện trải qua hai ngày này trước.
Chỉ cần hai ngày này trôi qua.
Kiểm tra đo lường tông môn xong, cảnh giới tới tay, hắn sẽ an tâm.