Đang lúc Sở Duyên định tu luyện.
Cửa cung điện của hắn đột nhiên có người gõ.
“Sở đạo hữu có ở đây không?”
Một giọng nói chậm rãi truyền vào.
Sở Duyên vừa nghe lập tức biết là ai.
Lão nhân quét rác tông môn bọn họ nuôi, Bạch Chập.
Con hàng này mỗi ngày không phải quét rác thì là quét rác, vô duyên vô cớ tới
tìm hắn làm gì.
Sở Duyên cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng hắn không nghĩ nhiều, mà trực tiếp mở
miệng.
“Vào đi.”
Giọng nói truyền ra ngoài.
Bạch Trạch đứng ngoài điện đi vào.
“Bạch Chập đạo hữu, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Sở Duyên thản nhiên nói.
“Ừm, Sở đạo hữu, ta thực sự có chuyện muốn nói với đạo hữu.”
Bạch Trạch đi tới, không ghét bỏ, đi tới khu đất trống trước Sở Duyên ngồi
khoanh chân trên đệm hương bồ, đặt mông ngồi xuống, cũng ngồi khoanh chân.
“Chuyện gì thế?”
Sở Duyên thản nhiên mở miệng, dò hỏi.
“Là liên quan tới hai đệ tử của đạo hữu…”
Bạch Trạch muốn nói lại thôi.
Lão ta không biết nên nói thế nào mới tốt.
Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên sửng sốt một lát.
Về hai đệ tử của hắn ư?
Hai đệ tử của hắn còn có thể có sai lầm gì.
Không thể nào.
Hắn đều đã cách kiểm tra đo lường tông môn còn hai ngày, lúc này sẽ xảy ra sai
lầm sao?
Sở Duyên cố nén nghi ngờ, nhìn về phía Bạch Trạch.
“Hai tên đệ tử của ta? Hai tên đệ tử của ta làm sao?”
Chỉ nghe Sở Duyên hỏi.
“Là vấn đề tu hành của hai đệ tử này, hai đệ tử này, có phải quá… Quá kỳ lạ rồi
hay không?”
Bạch Trạch không biết nên nói như thế nào.
Lão ta muốn nói chính là.
Hai tên đệ tử này của Sở Duyên, có phải tốc độ tu hành quá nhanh rồi không?
Tuy mỗi ngày lão ta đều ở trong Vô Đạo Tông đi dạo quét rác, nhưng phần lớn
thời gian, tinh thần đều đặt trên người Tô Hề và Hoa Thần Y.
Muốn nhìn xem hai đệ tử được Sở Duyên thu nhận, rốt cuộc bất phàm cỡ nào.
Nhưng lão ta chú ý xong, lại vượt qua suy nghĩ của lão ta.
Hai tên đệ tử này, thực sự rất bất phàm, tu hành tiến triển cực nhanh.
Lão ta tận mắt nhìn thấy, tu vi của hai đệ tử này tăng giống như hỏa tiễn.
Nhất là Hoa Thần Y, vậy mà dùng y thuật sáng chế các loại pháp môn.
Bạch Trạch nhìn mà không ngừng thán phục.
Thực sự là hai đệ tử này tu hành quá nhanh, lão ta đều đã cảm thấy khó tin, lúc
này mới tìm Sở Duyên nói chuyện.
Bên kia, Sở Duyên không nghe ra được ý của Bạch Trạch.
Vô cùng hoang mang nhìn Bạch Trạch.
“Đạo hữu, ngươi nói kỳ lạ sao? Kỳ lạ ở chỗ nào?”
Sở Duyên mê mang hỏi.
“Chính là kỳ lạ trên tu vi, chẳng lẽ đạo hữu không thấy kỳ lạ ư?”
Bạch Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Sở Duyên, mở miệng nói.
“Ồ, hiểu rõ, chuyện này ta biết, nếu không kỳ lạ, ta đã không nhận bọn họ làm
đồ đệ.”
Sở Duyên nghe lời Bạch Trạch nói, theo bản năng cho rằng Bạch Trạch nói
chuyện Tô Hề và Hoa Thần Y “rất phế vật”.
Lúc này trả lời Bạch Trạch.
Nếu Tô Hề và Hoa Thần Y không phải dùng để dạy thành phế vật, hắn đã
không nhận hai đệ tử này.
“Cho nên đạo hữu biết những chuyện này ư?”
Ánh mắt Bạch Trạch nhìn chằm chằm Sở Duyên, mở miệng lần nữa.
“Biết, biết.”
Sở Duyên nghiêm túc gật đầu.
“Vậy ta yên tâm rồi, xem ra đạo hữu tự có chừng mực, trái lại là ta đa tâm.”
“Nếu đạo hữu biết chuyện này, vậy ta đi trước đây.”
Bạch Trạch đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đương nhiên là Sở Duyên không có ý giữ lại, hắn còn cần tu luyện, trải qua hai
ngày, đợi kiểm tra đo lường tông môn xong, tiến hành tăng cảnh giới.
Hiện giờ hắn là cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ.
Lại thêm hai cảnh giới, đó chính là cảnh giới Kim Đan trung kỳ!
Hắn lại trở về cảnh giới Kim Đan!
…
Chỉ trong nháy mắt, gần hai ngày trôi qua.
Ngày này, núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.
Đại điện tông chủ.
Tô Hề và Hoa Thần Y hiếm khi tụ tập tán gẫu với nhau.
Hai bọn họ đã sớm gặp mặt, nhưng mà bình thường đều đang tu hành, rất ít khi
chạm mặt, hiện giờ gặp mặt cũng coi như là hiếm lạ.
Nhưng mà cho dù hai người gặp mặt, nói chuyện cũng là chuyện tu hành, vẫn
luôn không tán gẫu phương diện khác.
Trò chuyện một lát, hai người tán gẫu so sánh chiến lực.
Dù sao bọn họ đều vào cửa muộn hơn, muốn so người nào lợi hại hơn cũng bình
thường.
“Ngũ sư tỷ, tuy ta vào cửa chậm hơn tỷ, nhưng phương diện chiến lực, chưa
chắc yếu hơn tỷ, ta có Y Cốt, Tử Tâm trời sinh, hai đại thiên phú, tu hành tiến
triển cực nhanh!”
Hoa Thần Y vô cùng tự tin nói.
“Ta có thể khống chế đệ.”
Tô Hề nghiêng đầu nói.
“Ta tự nghĩ ra pháp môn, hoàng tuyền y thuật, có thể hành y tế thế tạo hóa, còn
trấn người khác vào hoàng tuyền.”
Hoa Thần Y không cam lòng nói.
“Ta có thể khống chế đệ.”
“Trong hoàng tuyền y thuật của ta, có một pháp tên là hoàng tuyền thập tam
châm! Mỗi một châm có công thân, công hồn, có công tâm, vô cùng huyền
diệu.”
“Ta có thể khống chế đệ.”
“Trong hoàng tuyền y thuật của ta, còn có một pháp…”
“Ta có thể khống chế đệ.”
“Ta…”
“Ta có thể khống chế đệ.”
“!!!”
Thiếu chút nữa Hoa Thần Y xù lông.