Rốt cuộc làm chuyện này kiểu gì thế?
“Tuy không biết làm như thế nào, nhưng mà… Thân là cường giả thời đại cũ,
vậy mà cúi đầu với Thiên Địa thời đại mới, chuyện này… Chẳng lẽ như vậy
không phải là sỉ nhục sao?”
Bạch Trạch hít sâu một hơi.
Lão ta tiến lên một bước, muốn đi hỏi xem, rốt cuộc Sở Duyên làm kiểu gì được
như vậy.
Ừm, lão ta chỉ đơn thuần hỏi một chút, không có ý đó…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trên bầu trời bên ngoài sơn môn.
Sở Duyên đạp không mà đứng, bộ đồ trắng theo gió bay loạn, quanh người hắn
tràn ngập kim quang, giữa mỗi hành động, đều tràn ngập cảm giác uy nghiêm
của Thiên Đạo.
Đặc biệt phối với khí chất hư vô mờ mịt như trích tiên trên người hắn.
Để ở nơi đâu, đều khiến người ta cảm thấy, đây là một trích tiên đến từ trên trời,
hạ phàm du hí nhân gian.
Lúc này Sở Duyên cảm nhận được lực lượng trong cơ thể, gương mặt càng kỳ
lạ.
Bởi vì hắn không cảm nhận được trong cơ thể xuất hiện thêm lực lượng gì.
Nhưng không biết vì sao, hắn có thể giống như lúc trước, lại có thể dễ dàng phi
hành mà lên.
Đây là một loại hiện tượng rất kỳ lạ.
Rõ ràng trong cơ thể không có lực lượng, nhưng có thể dễ dàng bay lên.
Hiện tượng này, cũng khiến Sở Duyên không biết hiện giờ mình mạnh như thế
nào.
“Hệ thống nói vô địch, rốt cuộc là cảnh giới gì? Cảnh giới Độ Kiếp sao? Vừa
rồi cũng không có pháp lực mà.”
Sở Duyên cảm thấy nghi ngờ.
Hắn mê mang giơ tay lên, muốn đánh về phía một ngọn núi ở bên ngoài núi
Thiên Vụ, muốn nhìn xem hắn mạnh như thế nào.
Dựa theo nhận thức của hắn, thời hắn đỉnh phong còn là cảnh giới Nguyên Anh,
tiện tay đánh một kích, đủ để phá hủy ngọn núi cao kia.
Lấy thời kỳ đỉnh phong của hắn làm ví dụ, hắn cảm thấy có thể suy tính ra hiện
giờ hắn lợi hại cỡ nào.
Chỉ thấy Sở Duyên dự định đánh một chưởng về phía ngọn núi kia.
Bên cạnh hắn vô số kim quang đột nhiên ngưng tụ lại, hình thành vòng sáng vô
cùng khủng bố.
Vù!
Ngay sau đó, vòng sáng đánh mạnh về phía núi cao.
Bùm!
Vòng sáng còn chưa đụng tới núi cao, chỉ bị tập trung, đã vỡ nát ra, đá vụn bay
tán loạn, bụi mù bay bốn phía.
Dưới một tiếng nổ vang này, vòng sáng chưa đụng vào ngọn núi cao, đã lập tức
chém ngang mà đi tới ngọn núi phía trước.
Xông mạnh mà qua, hư không nghiền nát, mặt đất bị chém ra vết nứt, không
biết lan tràn bao nhiêu km.
Nhìn một kích này, Sở Duyên sửng sốt.
Bạch Trạch ở phía dưới càng sửng sốt.
Im lặng biến lời lão ta muốn nói là “vì sao thông đồng làm bậy”, thành “thế nào
mới có thể nhập bọn”.
Lão ta nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra.
Người này là tàn dư của thời đại trước, sau khi “kết hội” với Thiên Địa thời đại
mới, sẽ phát huy ra lực lượng mạnh như thế.
Lão ta vốn cảm thấy, cho dù là thời đại mới thừa nhận sự tồn tại của tàn dư,
cùng lắm sẽ không bài xích, nhưng không cho phép tàn dư lại sử dụng lực lượng
trước đây.
Không ngờ tới sau khi “nhập bọn”, vậy mà không phải như thế.
Mà là trực tiếp mượn lực Thiên Địa, còn một lần mượn nhiều như thế, mượn tới
đỉnh phong thế giới này.
Loại tình huống này, người nào không nhập bọn, người đó ngốc.
Chẳng qua Bạch Trạch không biết nên nhập bọn thế nào, kết quả là, dự định hỏi
Sở Duyên, lấy được phương pháp này.
Không đợi Bạch Trạch tới gần.
Bên kia Sở Duyên lấy lại tinh thần, cũng chuẩn bị rời đi.
Hắn nhìn một kích tiện tay đánh ra, cũng hiểu rõ, “vô địch” mà hệ thống cho rốt
cuộc cường đại cỡ nào.
Tuy không cảm nhận được bất cứ pháp lực nào, nhưng dựa theo chiêu thức
vòng sáng của hắn, chính là vô địch!
Một chiêu này đánh xuyên qua không biết bao nhiêu dặm…
Quá khủng bố.
Lúc này Sở Duyên tràn ngập tin tưởng.
Hắn phải đi nhận đồ đệ!
Có hai chức năng phụ trợ của hệ thống, dạy đệ tử thành phế vậy, chuyện này
không phải có tay là được sao?
Nếu như vậy hắn còn không dạy được đệ tử thành phế vật, vậy hắn đừng chơi
nữa, sau này thành thật ở trong tông môn, làm ruộng với Lý Nhị Cương là
được!
Nhưng mà…
Trước khi rời đi.
Hắn không khiển trách hai đệ tử đâm sau lưng hắn thì không thể nói nổi.
Hai đệ tử này, tên sau không nói logic hơn tên trước, động một tí là thể chất gì
đấy.
Vậy mà bình thường giả làm phế vật với hắn, cái gì cũng không hiểu.
Một tên mỗi ngày nghịch tượng gỗ.
Một tên khác thì nửa sống nửa chết.
Con mẹ nó kết quả lại thành tài rất nhanh.
Tên này đâm sau lưng còn chịu khó hơn tên kia!
Như vậy mà hắn không trừng phạt, chính hắn đều cảm thấy bực tức.
Chẳng qua…
Sở Duyên khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong sơn môn.
Chức năng “vô địch” này của hệ thống có quy định, nhất định phải rời khỏi tông
môn mới có hiệu lực.
Nói cách khác, hắn đi về, chức năng này sẽ không còn hiệu lực nữa.
Tiến vào trong tông môn, hắn sẽ như phàm nhân bình thường không có gì lạ.
Người nào muốn trở về.
Nhưng mà hai đệ tử này vẫn phải trừng phạt.