Sở Duyên trái lo phải nghĩ một lát, ánh mắt bất chợt thấy được Bạch Trạch ở
phía dưới.
Lúc này hắn mở miệng.
“Bạch Chập đạo hữu, bổn tọa có ý định rời khỏi tông môn một thời gian, mong
đạo hữu lên núi, đi nói với hai đệ tử kia của bổn tọa, tự mình đi vào Giới Luật
Điện một chuyến, nói rằng, đây là mệnh lệnh của bổn tọa.”
“Ngoài ra, lại bảo Ngao Ngự tự mình tới thành Ngân Nguyệt ở giới phàm tục
Đông Châu một chuyến, bổn tọa sẽ ở thành Ngân Nguyệt đợi hắn.”
Mở vô địch.
Rõ ràng là giọng điệu của Sở Duyên đã khác biệt, bổn tọa đều đã dùng.
Sau khi hắn nói xong, không đợi Bạch Trạch đáp lời.
Tâm niệm vừa động, thử thăm dò, xem có thể sử dụng lực lượng vô địch này,
tiến hành bay thần tốc hay không.
Khi hắn có ý nghĩ này, kim quang vờn quanh hắn bắt đầu hội tụ.
Rầm rầm!
Ngay sau đó, toàn thân Sở Duyên giống như hóa thành kim quang, xôn xao một
lát, bay về phía xa.
Tốc độ rất nhanh, hơn xa cảnh giới Độ Kiếp.
Bạch Trạch còn đứng tại chỗ nhìn Sở Duyên rời đi, nhất thời sốt ruột, muốn áp
bài xích của Thiên Địa xuống, đuổi theo Sở Duyên, hỏi xem “nhập bọn” như thế
nào.
Nhưng không đợi lão ta áp chế bài xích xuống.
Mây đen lập tức hội tụ trên đỉnh đầu lão ta.
Thiên Địa đang nhắc nhở lão ta.
Khoan dung đối với lão ta đã là cực hạn.
Nếu lại tiếp tục vùng vẫy, có khả năng Thiên Địa sẽ hủy diệt lão ta.
Bạch Trạch lập tức không phục, dựa vào cái gì Sở Duyên có thể “nhập bọn”, lão
ta thì không được.
Bạch Trạch thử thăm dò, muốn cố gắng vùng vẫy.
Bùm!
Bỗng nhiên một tia sét đánh xuống, ở giữa chân lão ta, giống như đang tiến
hành cảnh cáo lần cuối với lão ta.
Bạch Trạch nhất thời không dám tiếp tục nữa.
Lão ta nhìn chằm chằm hướng Sở Duyên rời đi, thở dài.
Chỉ có thể đợi Sở Duyên trở về, lại hỏi cụ thể.
Lão ta xoay người đang chuẩn bị trở về Vô Đạo Tông, đi chuyển đạt lời Sở
Duyên nói cho hai đệ tử kia.
Bỗng nhiên trong lúc đó, lão ta giống như nghĩ tới gì đấy, quay đầu nhìn về phía
cách đó không xa, vết nứt to trên mặt đất.
Đây là một vòng sáng của Sở Duyên chém ra tạo thành.
Vòng sáng kia còn chưa biến mất, mà chém qua, hiện giờ không biết chém đi
đâu.
Vừa mới nhìn, là trảm tới phía tây.
Phương hướng đó…
Là địa bàn của yêu tộc thời đại này ư?
Ánh mắt Bạch Trạch nhìn về phía tây.
Vẫn luôn cảm thấy cái chém này của Sở đạo hữu không đơn giản.
Hẳn là có thâm ý gì đó.
Không có khả năng vô duyên vô cớ, vô cùng rảnh rỗi nên tiện tay chém đúng
không? Còn vô cùng chuẩn xác chém về phía địa bàn của yêu tộc.
Nhà ai rảnh rỗi như vậy, làm ra chuyện này?
Chẳng qua không biết rốt cuộc những yêu tộc này đắc tội Sở đạo hữu thế nào.
Bạch Trạch suy nghĩ rất lâu, khẽ lắc đầu, lão ta không phải yêu tộc thời đại này,
việc này không liên quan nhiều tới lão ta, cho nên lão ta không quan tâm…
…
Vùng cực tây của đại lục Thần Hành.
Tây Châu.
Đại châu này, coi như là đại châu số một số hai trong 82 châu ở đại lục Thần
Hành, địa vực mênh mông, ngoại trừ Trung Châu ra, chỉ sợ không có đại châu
khác có thể so được.
Nhưng tuy địa vực Tây Châu mênh mông, nhưng phần lớn địa vực đều là hoang
mạc, không có người sinh sống.
Chỉ có một phần nhỏ mới là động thiên phúc địa chân chính.
Mà phần nhỏ này, là tất cả tinh hoa ở Tây Châu.
Cũng là nơi yêu tộc tụ tập.
Giữa Tây Châu, trong một điện phủ cổ xưa.
Lúc này mười mấy Yêu Vương tụ tập ở đây.
Mười mấy Yêu Vương này đều đến từ chủng tộc khác nhau trong yêu tộc.
Có đến từ hổ tộc, đến từ long tộc, phượng tộc, mỗi người không giống nhau.
Trong đó bao gồm Long Quân Ngao Dạ.
Chẳng qua Ngao Dạ theo sau Yêu Vương của long tộc.
Long Quân Ngao Dạ chỉ là một nhánh trong long tộc, không phải mạch chính.
Lúc này, mười mấy Yêu Vương đứng đầu đối diện nhau.
Trong điện phủ cổ xưa bầu không khí hơi ngưng kết, giương cung bạt kiếm,
giống như có khả năng khai chiến bất cứ lúc nào.
Rõ ràng là đám Yêu Vương có ý kiến khác nhau.
Mà khiến bọn họ khác nhau, là thái độ của Vô Đạo Tông.
Trước đây không lâu, một phần đại yêu ngủ say của yêu tộc thức tỉnh, biết được
một số chuyện của Vô Đạo Tông, cho nên vô cùng bất mãn.
Cảm thấy Vô Đạo Tông luôn ở trên đỉnh đầu yêu tộc bọn họ, có khả năng khởi
xướng công kích trí mạng đối với bọn họ bất cứ lúc nào nên vô cùng bất mãn.
Hơn nữa cho rằng, Vô Đạo Tông nhận đệ tử của long tộc làm thần thú hộ pháp,
chỉ là muốn tạm thời ổn định lại bọn họ, đợi khi yêu tộc lơi lỏng, đột nhiên khởi
xướng tai họa.
Bởi vì thái độ của một số đại yêu này, dẫn tới mấy vị Yêu Vương muốn sửa thái
độ đối với Vô Đạo Tông, tốt nhất là nhân lúc Vô Đạo Tông còn chưa lấy lại tinh
thần, đánh hai đệ tử của Vô Đạo Tông thành lập tông môn trước.
Mấy Yêu Vương khác không đồng ý, mới có buổi nói chuyện lần này.
Chẳng qua bàn bạc không được tốt lắm, từ bầu không khí có thể thấy được.
Một Yêu Vương đến từ nhất mạch hổ tộc trừng mắt với đám yêu.