“Sư tỷ! Chúng ta không thể dừng lại ở tầng thứ ba như vậy! Nếu sư tôn bảo
chúng ta tới đây, vậy chắc chắn hi vọng chúng ta có thể qua tòa tháp này, chúng
ta tuyệt đối không thể dừng lại!”
Bỗng nhiên Hoa Thần Y như ngộ ra gì đó, kiên định hơn.
“Nhưng mà, đó là sư tôn!”
Tô Hề lắc đầu nói.
“Không! Đó không phải! Đây là do tòa tháp này huyễn hóa ra, là người chúng ta
e sợ nhất trong lòng, không phải sư tôn chân chính! Huống hồ, hắn tuyệt đối
không có thực lực như sư tôn, cho dù có thực lực nhất định, vậy cũng chỉ là tòa
tháp này ban cho, căn bản không phải sư tôn chân chính!”
Sau khi Hoa Thần Y nói xong, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu lần nữa, giống
như vượt qua sợ hãi trong lòng mình, hắn ta ngẩng đầu nhìn bóng dáng kia.
Nghe thấy những lời này, Tô Hề cũng hơi bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía
bóng lưng rất giống sư tôn nhà mình, mãi mà không mở miệng.
“Sư tỷ, người trước mặt không phải sư tôn, huống hồ, sư tôn chắc chắn muốn
chúng ta có thể loại bỏ e ngại nhất trong lòng mình, chúng ta nhất định phải
xông qua tầng này mới được.”
Hoa Thần Y tiếp tục mở miệng nói.
Tô Hề chỉ im lặng nghe mọi chuyện, vẫn chưa mở miệng.
Cuối cùng, vào một khắc sau, Tô Hề bất chợt ngẩng đầu.
Hoa Thần Y ở bên cạnh còn tưởng Tô Hề cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đang mừng
rỡ không thôi, nhưng câu nói kế tiếp của vị sư tỷ này, khiến hắn ta mê mang.
“Sư đệ, sư tỷ cảm thấy đệ nói rất đúng, cho nên giao cho đệ, sư tỷ ở phía xa tiến
hành trợ giúp đệ.”
Tô Hề nói những lời như vậy.
Khiến Hoa Thần Y vô cùng mê mang.
Khi hắn ta định hỏi gì đó, đột nhiên hắn ta cảm thấy cơ thể chấn động, toàn thân
như mất cảm giác.
Hoa Thần Y ngây ngẩn cả người, không đợi hắn ta lấy lại tinh thần, hắn ta đột
nhiên phát hiện, cánh tay của hắn ta nâng lên.
Hắn ta mở to mắt nhìn, nhìn hai tay của mình vung tới vung đi, giống như bàn
đu dây lay động.
Thứ đồ chơi gì thế này?
Hoa Thần Y tình cờ nhìn thoáng qua Tô Hề, đã hiểu rõ toàn bộ.
Sư tỷ này, hình như lúc trước có nói, có thủ đoạn có thể khống chế người khác.
Chẳng lẽ đây là thủ đoạn đó của sư tỷ?
Nhưng vì sao hắn ta không cảm nhận được, đã trực tiếp bị khống chế?
Loại thủ đoạn vô hình này…
Hả? Đợi đã! Sư tỷ, không được tự nhiên, cánh tay sắp bị vặn gãy rồi!
Hoa Thần Y nhìn hai tay không ngừng vặn vẹo của mình, thiếu chút nữa khóc
ra.
“Sư đệ, ra tay với sư tôn, ta thực sự không làm được, vẫn nên giao lại cho đệ
vậy.”
Tô Hề nói xong câu đó, thì khống chế Hoa Thần Y nhanh chóng xông tới bóng
dáng sư tôn ở phía xa.
Hoa Thần Y bị khống chế cơ thể, không làm được gì, chỉ có thể nâng mắt nhìn,
trong lòng hắn ta vô cùng sốt ruột.
Cho dù muốn hắn ta lên, cũng cần cho hắn ta một chút không gian hành động
chứ.
Hắn ta ngay cả tử khí đều không phóng thích ra được, Y Cốt đều không mở ra,
đánh kiểu gì đây.
Chẳng lẽ sư tỷ này thực sự muốn hắn ta dùng cơ thể đập bể?
Hắn ta không phải sư huynh man hoàng kia, sao đập bể được?
Nhìn bóng dáng kia cách mình càng ngày càng gần.
Hoa Thần Y thực sự cảm thấy, sư tỷ này là muốn dùng cơ thể mình đi đập bể.
Không…
Không được!
Dưới ánh mắt bối rối của Hoa Thần Y, nhìn cơ thể mình đập bể về phía bóng
người kia…
…
Cùng lúc đó.
Trong khu vực Đông Châu, trong thành Ngân Nguyệt.
Sở Duyên đến nơi này.
Hắn trôi nổi trên không thành Ngân Nguyệt, che giấu thân hình, quan sát toàn
thành, không trực tiếp đi tìm chưởng quầy kia muốn tin tức, mà đang quan sát
dân chúng trong thành.
Hắn muốn nhìn xem, có phải thế giới này người người đều là số mệnh vô song
thiên mệnh chi tử hay không.
Đôi mắt Sở Duyên nhìn chằm chằm một con đường bên cạnh, đại thúc đang bán
đồ ăn.
Im lặng mở chức năng điều tra của hệ thống.
Một màn ảnh màu lam chỉ có hắn mới có thể thấy lập tức ngưng tụ mà ra.
[Đối tượng tra xét: Lý Tứ.]
[Chủng tộc: Người.]
[Tu vi: Phàm nhân.]
[Thể chất: Không.]
[Đánh giá: Người này là phàm nhân bình thường nhất, nhận người này làm đồ
đệ, nguy hiểm thành tài cực thấp, nhưng nhân tộc trời sinh có được Tiên Thiên
Đạo Thể, chính là thể chất thích hợp tu luyện nhất, cho nên vẫn có nguy hiểm
nhất định, mong ký chủ tự châm chước.]
Phàm nhân bình thường nhất?
Sở Duyên tiếp tục dời mắt nhìn những người khác.
Phát hiện những người khác không khác lắm, phần lớn đều kiểu này.
Như vậy xem ra, người bình thường đều như vậy.
Nhưng vì sao hắn nhận đồ đệ, tất cả đều rất trâu bò?
…
Trên không thành Ngân Nguyệt.
Sở Duyên ẩn giấu ở trong tầng mây, biểu cảm vô cùng kỳ lạ.
Ánh mắt hắn không ngừng đánh giá người đi đường phía dưới.
Gần như kiểu mẫu của mỗi người đều không khác lắm.
Tất cả đều là phàm nhân bình thường.
Càng nhìn, Sở Duyên càng hoài nghi nhân sinh.
Rõ ràng thế giới này người đều là phàm nhân, vì sao hắn tiện tay thu nhận một
đệ tử, thì là thể chất rất trâu bò?