Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 461

Sở Duyên lại quay đầu nhìn một lát, phía sau là một vùng rộng hoang mạc, sau

đó nhìn thoáng qua dãy núi phía trước.

Hắn trầm mặc.

Tây Châu này đúng là càng nhìn càng kỳ lạ.

Thôi, những chuyện này đều không liên quan tới hắn, hắn phải đi tìm đệ tử.

Tìm những đệ tử có thể dạy thành phế vật 100%.

“Ngao Ngự, ngươi dẫn bổn tọa đến nơi khá nhiều yêu tộc trước, bổn tọa muốn

chọn một số đệ tử làm môn hạ.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

“Tông chủ ngươi muốn tìm nơi khá nhiều yêu tộc ư, vậy có khả năng hơi nhiều,

cụ thể vẫn phải xem tông chủ muốn nhân loại yêu tộc nào, yêu tộc cường thịnh

nhất ở Tây Châu, đương nhiên là long tộc, phượng tộc, hổ tộc và kỳ lân nhất

tộc, những loại khác đều thuộc hạng hai.”

“Tông chủ ngươi muốn nhận đồ đệ, chọn lựa đầu tiên chắc chắn là bốn tộc này.”

Ngao Ngự chậm rãi nói, thay Sở Duyên giảng giải tình hình yêu tộc ở Tây

Châu.

Nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa Sở Duyên không nhịn được tát Ngao

Ngự ngã xuống đất.

Hắn phải dạy đồ đệ thành phế vật.

Ngao Ngự này giới thiệu cho hắn thứ đồ chơi gì thế.

Long phượng hổ kỳ lân…

Vừa nghe tên đã biết thiên phú chắc chắn rất mạnh.

Nhận loại yêu này làm đệ tử.

Hắn muốn thử cảnh giới dưới phàm nhân ư?

Không muốn thì tuyệt đối không thể nhận loại đệ tử này.

Hắn muốn nhận cũng phải nhận loại rất yếu, tuyệt đối không có khả năng thành

tài mới được.

“Không cần, ngươi chỉ cần dẫn bổn tọa đến chỗ yêu tộc tụ tập là được, nơi

những yêu tộc bình thường tụ tập.”

Sở Duyên lắc đầu nói.

“Hả? Tông chủ, ngươi thực sự không suy nghĩ một lát sao? Ta cảm thấy nhận

đồ đệ, trong yêu tộc chắc chắn nhận bốn tộc này tốt hơn, yêu tộc xem trọng

huyết mạch, cùng nhân tộc là không…”

Ngao Ngự còn định nói gì đó.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong, đã im lặng, ngẩng đầu lên, phát hiện ánh

mắt Sở Duyên nhìn hắn ta với hàm ý sâu xa.

“Bổn tọa không cần ngươi cảm thấy được, mà cần bổn tọa cảm thấy được,

ngươi hiểu chưa?”

Sở Duyên nhìn chằm chằm Ngao Ngự, chậm rãi nói.

Con rồng này, cứ muốn hắn nhận yêu thiên phú cường đại làm đệ tử, nếu không

biết Ngao Ngự không có ý khác.

Hắn đều đã cho rằng Ngao Ngự là cố ý.

“Hiểu, hiểu, hiểu, tông chủ ta đã hiểu.”

Ngao Ngự vội vàng gật đầu, đâu dám chống đối Sở Duyên…



Trong khu vực giữa Tây Châu.

Trên không một thành trì cũ nát.

Ngao Ngự dẫn theo Sở Duyên đứng trong tầng mây, ở phía xa ngắm nhìn tòa

thành cũ nát.

“Tông chủ, chính là nơi này.”

“Trong yêu tộc vốn không có thành trì, tòa thành trì cũ nát này là nhân tộc trước

đây lưu lại, trước đây rất lâu, Tây Châu là lãnh địa của nhân tộc, sau này chia

cho yêu tộc, Tây Châu vốn có nhiều thành trì, chẳng qua yêu tộc không dùng

được, cho nên phá hủy đi.”

“Chỉ có một tòa thành này xem như giữ lại.”

“Sau này tòa thành trì này được coi là nơi người nhỏ yếu ở lại, một số người

nhỏ yếu không thể sống tiếp trong mỗi chủng tộc lớn, đều đến nơi này kéo dài

hơi tàn sống sót.”

Ngao Ngự giới thiệu tường tận lai lịch của tòa thành cũ nát phía dưới.

Sở Duyên cũng lẳng lặng lắng nghe.

Vừa nghe, vừa cúi đầu nhìn thành trì cũ nát phía dưới.

Dựa theo lời Ngao Ngự nói, thành trì này để lại từ lâu đời, là nơi yêu tộc nhỏ

yếu cư trú?

Không biết nơi này có yêu tộc hắn cần hay không.

Loại nhất định sẽ dạy thành phế vật.

“Đi, vào xem.”

Sở Duyên nghe xong lời Ngao Ngự nói, quyết định rất nhanh xua tay, bay

xuống phía dưới.

“Tông chủ, ngươi đợi ta với.”

Ngao Ngự thấy thế, vội vàng đuổi theo Sở Duyên.

Hai người một trước một sau bay tới trong thành trì cũ nát.

Bên trong thành không trật tự như bên nhân tộc.

Mà hỗn loạn không chịu nổi.

Trên ngã tư đường, thỉnh thoảng có yêu tộc hành tẩu mà qua đều khiến các yêu

tộc khác chú ý, một khi thấy yêu tộc kia lộ ra trạng thái bị thương không tốt

alwms, bầy yêu đều xông lên, cắn nuốt huyết nhục của yêu tộc.

Bên trong thành không lúc nào không biểu lộ ra cảnh cá lớn nuốt cá bé.

Sở Duyên nhìn thấy cảnh này, không khỏi cau mày.

Nếu lựa chọn đám yêu này làm đệ tử, có thể nhân lúc hắn về tông không thể mở

ra trạng thái vô địch, muốn nếm thịt của hắn hay không, kết quả không cẩn thận,

cảm thấy hương vị không tệ lắm, ăn sạch hắn thì sao?

Ngao Ngự ở bên cạnh thấy Sở Duyên nhíu mày, còn tưởng Sở Duyên không vui

đối với cảnh yêu ăn yêu này, vội vàng mở miệng.

“Tông chủ, có cần ta thanh lý nơi này hay không, loại bỏ hết đám yêu lộn xộn

đi?”

Ngao Ngự nhỏ giọng nói.

“Không cần không cần, ngươi đứng ở đó là được.”

Sở Duyên xua tay, hắn đến tìm đồ đệ thích hợp, không phải tới mở sát giới.

Hắn dặn dò Ngao Ngự một câu, thì đứng dậy đi về trước một bước.

Im lặng mở chức năng tra xét của hệ thống ra.

Đối tượng đầu tiên của hắn, nhắm ngay một người đầu trâu ở bên cây cột tàn

phá còn chưa hóa hình xong
Bình Luận (0)
Comment