Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 462

Mở chức năng tra xét ra, một màn ảnh màu lam chỉ có hắn mới nhìn thấy được

lập tức ngưng tụ mà thành.

[Đối tượng tra xét: Ngưu Đại Chùy.]

[Chủng tộc: Yêu – Hoàng ngưu.]

[Tu vi: Cảnh giới Trúc Cơ.]

[Thể chất: Hoàng Ngưu Chi Thể.]

[Đánh giá: Yêu này là hoàng yêu bình thường nhất tu luyện mà thành, tư chất

bình thường, nhưng tổ tông là hoàng ngưu của Thái Cổ hư vô, trên người vẫn

còn một phần vạn xác suất sẽ phản tổ, nhận yêu này làm đồ đệ, nguy hiểm

không cao, nhưng vẫn có nguy hiểm rất nhỏ, hi vọng ký chủ tự mình cân nhắc.]

Chuyện này…

Sở Duyên rơi vào trong im lặng.

Dựa theo kiểu mẫu hệ thống cho ra.

Đây là một hoàng ngưu bình thường biến thành hình.

Nhưng cho dù là hoàng ngưu bình thường thành hình, vẫn có nguy hiểm nhất

định?

Sao hắn có cảm giác, nếu dựa theo ý của hệ thống.

Phàm là sinh vật, đều có nguy hiểm nhỉ?

Sở Duyên hít sâu một hơi.

Nếu có thể, hắn thực sự không muốn mạo hiểm chút nào.

Nhìn một lát trước đã.

Nhìn xem có phải tất cả yêu đều có mức độ nguy hiểm nhất định hay không.

Nghĩ tới đây, Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía rất nhiều yêu quái trên phố.

Dùng hệ thống tra xét cả đám.

Nhưng càng dò xét, vẻ mặt hắn càng cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì hắn phát hiện, đúng như hắn suy nghĩ, trên cơ bản mỗi yêu đều có một

chút khả năng sẽ thành tài, có nguy hiểm nhất định.

Mà trên cơ bản trên người mỗi yêu dù ít dù nhiều đều có chút huyết mạc tổ

tông.

Nơi phát ra nguy hiểm chính là huyết mạch tổ tông này, một khi huyết mạch

phản tổ, sẽ trực tiếp thành tài.

Chuyện này khiến mí mắt Sở Duyên giật giật.

Đánh giá tiếp, có phải hắn thực sự cần mạo hiểm một chút đi nhận đồ đệ hay

không.

Ngay khi Sở Duyên không ngừng điều tra.

Ngao Ngự ở phía sau đột nhiên đi tới.

“Tông chủ.”

Ngao Ngự mở miệng.

“Chuyện gì?”

Sở Duyên nhíu mày, tắt hệ thống điều tra, quay đầu nhìn thoáng qua Ngao Ngự.

“Tông chủ, những tên yêu này hình như không có ý nghĩa đối với chúng ta, có

cần xử lý bọn họ hay không?”

Ngao Ngự nhìn thoáng qua phía sau, nhỏ giọng nói.

Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên vẫn đang tiếp tục đi về trước dừng bước.

Hắn ngẩng đầu nhìn phía sau, liếc mắt một cái hắn chú ý được.

Một số yêu quái ở hai bên đường phố đều đã đỏ mắt, giống như muốn thấy rõ

hắn ở trạng thái gì, nếu lộ ra suy yếu, đám yêu quái kia sẽ bao vây giết chết.

Sở Duyên chú ý tới điểm này xong, nở nụ cười.

Thực sự cho rằng Sở mỗ còn là người trước đây sao?

Lúc này không giống ngày xưa.

Sở mỗ hắn đã vô địch!

Tuy ngắn ngủi, nhưng hắn cảm thấy, sớm muộn gì cũng biến thành vĩnh viễn.

“Không cần.”

Sở Duyên trả lời Ngao Ngự, xoay người nhìn đám yêu quái này, hừ lạnh một

tiếng.

Hắn vươn tay từ trong ống tay áo ra.

Tâm niệm vừa động, kim sắc vờn quanh hắn lập tức lóe lên ánh huỳnh quang.

Ánh huỳnh quang hội tụ trên người hắn, biến thành một vòng sáng nhỏ.

Ngay sau đó, Sở Duyên trực tiếp ném vòng sáng này ra.

Sau khi vòng sáng này ném ra, chỉ trong thời gian ngắn lao thẳng đi.

Bùm bùm!

Bụi đất cuồn cuộn phóng lên trời, trên mặt đất xuất hiện vết nứt to, khủng bố

này giống như lực lượng của Thiên Đạo hàng lâm cả thành trì cũ nát.

Nếu lúc này có người đứng trên thành trì cũ nát, có thể thấy được vòng sáng

khủng bố trảm kích, cường bạo chém thành trì thành hai nửa.

Một kích này, khủng bố như vậy!

Ngao Ngự đứng trên đường phố toàn thân run lẩy bẩy, đây là lần đầu tiên hắn ta

nhìn thấy tông chủ nhà mình ra tay, không ngờ tới lần đầu tiên ra tay đã khủng

bố như vậy.

Hắn ta có loại cảm giác.

Cho dù lão tổ tông của hắn ta mở nắp quan tài sống lại, ở dưới một kích này,

cũng phải nằm trong quan tài một lần nữa.

Tông chủ…

Quá khủng bố!

Ngao Ngự còn đang cảm khái, đột nhiên hắn ta nhớ tới gì đó.

“Tông chủ! Nơi này là Thánh Địa của yêu tộc, có không ít đại yêu vương đều ở

đây, chúng ta gây ra động tĩnh lớn như thế, có phải không tốt lắm không?”

Ngao Ngự mở miệng nói.

“Có gì không tốt.”

Sở Duyên xua tay, không chút để ý nói.

Sở mỗ hắn ăn nửa đời người, rất không dễ dàng mới vô địch, không thể hung

hãn một lúc được ư?

Kế tiếp hung hãn, kế tiếp chơi đùa!

Sở Duyên không chút để ý đại yêu vương gì đó.

Không có khả năng thực sự vì một kích này, một đống yêu vương chạy tới tìm

hắn gây phiền phức đúng không?

Sở Duyên nghĩ như vậy, ngay cả mình đều cảm thấy không có khả năng.

Nhưng ngay sau đó.

Bên ngoài bầu trời phía xa thành trì cũ nát, từng tiếng vang nặng nề truyền tới…



Tây châu.

Trên không thành trì cũ nát, tầng mây màu tím đen cuồn cuộn mà đến, chỉ trong

nháy mắt bao trùm trên không thành trì cũ nát, liếc mắt một cái trông qua, nhìn

không tới tận cùng, giống như vòm trời vô cùng vô tận đều được bao bọc.

Rầm rầm…

Tiếng sấm nặng nề vang lên.

Từng uy áp khủng bố từ giữa tầng mây trấn áp xuống.
Bình Luận (0)
Comment