Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 464

Nhưng hắn ta sợ lát nữa đánh nhau sẽ lan tới gần hắn ta, vẫn im lặng xê dịch tới

phía sau Sở Duyên.

Thanh Dực Yêu Vương ở trên bầu trời muốn đi xuống bồi tội và Sở Duyên ưỡn

thẳng sống lưng ở trên đường phố đều không chú ý tới.

Trong một ngõ nhỏ âm u trên đường phố, có hai bóng người đang lẳng lặng

đứng, giống như đang nhìn trộm…



Tây Châu.

Trong thành trì cũ nát.

Yêu vân đầy trời cuốn sạch, che lấp mặt trời, một bóng người khổng lồ mơ hồ

giống như hiện ra từ trong.

Mà giữa ngã tư đường trong thành trì cũ nát.

Sở Duyên kiêu ngạo mà đứng, quanh người là ánh huỳnh quang kim sắc vờn

quanh, hắn ngẩng đầu nhìn vòm trời, hoàn toàn không có một chút sợ hãi.

Yêu vân trên bầu trời che lấp mặt trời, dưới đất kim quang vờn quanh.

Hai bên giống như đang đứng sóng đôi.

Sở Duyên ở phía dưới im lặng một lúc lâu, chậm rãi ngẩng đầu, hắn đang đánh

giá, có cần trực tiếp ném ra một vòng sáng, thử xem có lập tức giết được con

hàng trên bầu trời hay không.

Trái lo phải nghĩ một lát, hắn vốn định xem người này thuộc kiểu mẫu gì trước.

Sở Duyên vừa tiếp tục duy trì đứng sóng đôi, vừa mở kiểu mẫu của hệ thống ra.

Một màn ảnh màu lam lập tức ngưng tụ trước mặt hắn.

[Đối tượng tra xét: Thanh Dực.]

[Chủng tộc: Yêu – thanh bức khát máu.]

[Tu vi: Cảnh giới Độ Kiếp.]

[Thể chất: Kỳ Linh Chi Thể, Thị Huyết Chi Thể.]

[Đánh giá: Yêu này là yêu có thiên phú cường đại trong yêu tộc, có được hai

loại thể chất, huyết mạch cường thịnh, thuộc hàng ngũ Yêu Vương, vốn đã

thành tài, nếu như ký chủ nhận làm đồ đệ, trực tiếp tính thành tài, hi vọng ký

chủ đừng nên lầm lỡ.]

Cảnh giới Độ Kiếp sao?

Đương nhiên là hắn xem nhẹ kiểu mẫu này, đặc biệt nhìn thấy đánh giá, nhận đồ

đệ trực tiếp thành tài xong, hoàn toàn lược bỏ phần phía dưới.

Sở Duyên đột nhiên rất muốn thử xem, vòng sáng lần này có thể xử lý được

cảnh giới Độ Kiếp hay không.

Thử xem nhỉ?

Sở Duyên động lòng.

Hắn chậm rãi vươn tay từ trong ống tay áo ra, quang điểm kim sắc ở xung

quanh theo tâm ý của hắn, nhanh chóng hội tụ.

Ngay khi vòng sáng của hắn sắp đánh ra bên ngoài.

Giọng nói mênh mông cuồn cuộn truyền từ trên bầu trời xuống.

“Tông chủ tha mạng!”

Giọng nói này truyền đến.

Sở Duyên sợ tới mức còn tưởng là ngưu quỷ xà thần gì đó muốn phóng thích

công kích, thiếu chút nữa ném vòng sáng trên tay ra ngoài.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn.

Lọt vào trong tầm mắt là một đám mây mù màu tím đen bay xuống.

Sau khi mây mù hạ xuống, một bóng người đi từ trong ra.

Đúng là Thanh Dực Yêu Vương.

Thanh Dực Yêu Vương vội vàng đi tới cách Sở Duyên không xa, hoảng loạn

nói.

“Sở… Sở tông chủ giá lâm, ta, ta tự mình đến nghênh đón, còn chưa rõ tông chủ

chớ trách, ta không có ý khiêu khích, ta chỉ không cẩn thận phô trương thanh

thế quá lớn, tuyệt đối không có ý khiêu khích tông chủ!”

Thanh Dực Yêu Vương cúi đầu, trong lòng bồn chồn.

Lão ta thực sự sợ vị trước mặt trách tội lão ta.

Đến lúc đó thực sự muốn chém lão ta một đao, vậy lão ta oan rồi.

Chính vì lo lắng những chuyện này.

Thanh Dực Yêu Vương vừa nói, vừa chuẩn bị làm tốt bàn chân bôi dầu bất cứ

lúc nào.

Nghe thấy những lời này.

Sở Duyên sửng sốt một lát.

Không phải tới tìm hắn gây phiền phức ư?

Mà là tới…

Tới đón tiếp hắn?

Sở Duyên vô cùng kinh ngạc.

Uổng công hắn còn tưởng rằng, đối phương là vì vừa rồi vòng sáng của hắn

nghiền nát thành trì, tìm hắn gây phiền phức.

Bây giờ nghe lời Thanh Dực Yêu Vương nói.

Hình như cảm thấy hắn là tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu, mới tới

đây bái kiến hắn?

Nói tới tông môn ẩn thế Đông Châu, Sở Duyên có một ý nghĩ.

Trước đây Vô Đạo Tông bọn họ chụp mũ tông môn ẩn thế Đông Châu người ta

lăn lộn, trong vô hình coi như đắc tội tới chết tông môn ẩn thế Đông Châu.

Chẳng bằng lần sau khi về Đông Châu, nhân lúc hắn còn ở trạng thái vô địch,

xử lý tông môn ẩn thế Đông Châu này, đến lúc đó bọn họ thuận lý thành

chương, biến thành tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính.

Sở Duyên nghĩ như vậy, cảm thấy rất khả thi, im lặng ghi nhớ chuyện này.

Nhưng mà việc cấp bách, hẳn là đuổi cảnh giới Độ Kiếp trước mắt đi, tìm đệ tử

trước.

“Nghênh đón bổn tọa sao? Chuyện này không cần.”

“Ngươi là yêu phương nào? Thành này do ngươi che chở ư?”

Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói.

“Sở tông chủ, ta là Yêu Vương vùng núi Thanh Mang Tây Châu, thành này

không chủ, không phải do ta che chở!”

Thanh Dực Yêu Vương thấy Sở Duyên không có ý so đo, thì nhẹ nhàng thở ra.

“Yêu Vương à… Đúng rồi, vừa rồi là người nào bảo ta hãy nhận lấy cái chế?

Hình như vừa rồi bổn tọa nghe ngươi nói những lời này.”

Sở Duyên đánh giá một lát, ngẩng đầu nhìn Thanh Dực Yêu Vương, mở miệng

nói.

“Không! Không! Sở tông chủ, ta không nói ngươi!”

Thanh Dực Yêu Vương sợ tới mức vong hồn đều bốc lên, vội vàng nói.
Bình Luận (0)
Comment