“Sao bổn tọa cảm thấy ngươi đang giấu đầu lòi đuôi nhỉ?”
Sở Duyên sờ cằm, đánh giá Thanh Dực Yêu Vương từ trên xuống dưới một lát.
“Giấu đầu lòi đuôi cái gì? Ta không phải, ta không có, ta không biết! Sở tông
chủ ta thực sự không nói gì ngươi, ta chỉ đang đuổi giết một yêu quái, đúng lúc
chạy trốn tới bên này, nên ta mới mở miệng, nhưng sau đó phát hiện Sở tông
chủ ngươi, cho nên lập tức tới ngay.”
Thanh Dực Yêu Vương vội vàng nói.
“Đuổi giết một yêu quái ư? Sau đó thấy bổn tọa, cho nên tới đây gặp bổn tọa?
Thế yêu quái đâu?”
Sở Duyên thản nhiên nói.
“Yêu quái… Đương nhiên yêu quái đã chạy mất.”
Thanh Dực Yêu Vương nghiến răng nói.
“Nói như vậy, vẫn là bổn tọa chậm trễ ngươi ư?”
Sở Duyên sờ cằm, chậm rãi nói.
“Không có, không có! Có thể được gặp mặt Sở tông chủ, đều quan trọng hơn
bất cứ chuyện gì, đâu có chậm trễ!”
Thanh Dực Yêu Vương cúi người thi lễ, nghiến răng nói.
“Chậm trễ chính là chậm trễ, đâu có nhiều không được như vậy, nói đi, yêu quái
kia chạy về phía nào, bổn tọa giải quyết nó giúp ngươi!”
Sở Duyên xua tay nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở mặt ngoài thì thản nhiên, trong lòng thì mừng
thầm.
Rất không dễ dàng mới tới lượt hắn làm ra vẻ, thực sự không dễ dàng.
Lúc trước nhìn đám đồ đệ của hắn làm ra vẻ, cuối cùng ông trời mở mắt, đến
lượt Sở mỗ có cơ hội mở phong thái.
Cho dù thế nào hắn cũng cần phải bày ra mặt “vô địch” của hắn, ở trước mặt
Yêu Vương này.
“Trốn… Chạy trốn hướng nào sao?”
Vẻ mặt Thanh Dực Yêu Vương cứng đờ, không biết nên nói thế nào.
Lão ta chỉ thuận miệng nói, lão ta đâu biết ở hướng nào.
Nhưng nhìn Sở Duyên im lặng không nói.
Trong đầu lão ta chấn động, bỗng nhiên hiểu rõ chuyện gì.
Với năng lực của Sở tông chủ này, sao không biết lão ta đang nói dối được.
Mà Sở tông chủ cố ý muốn lão ta nói yêu quái chạy hướng nào, ý trong đó
không phải muốn lão ta thực sự nói ra yêu quái, mà là…
Sở tông chủ muốn lão ta nói ra Yêu Vương hổ tộc nói năng lỗ mãng trong cuộc
họp lần trước.
Muốn chém giết Yêu Vương hổ tộc kia, sẽ không có danh vọng tốt.
Lúc này Sở tông chủ mới ấm ức đến Tây Châu, vì tìm một cái cớ, chém Yêu
Vương hổ tộc kia.
Chạy trốn hướng nào mà Sở tông chủ nói, là muốn lão ta nói ra phương hướng
của Yêu Vương hổ tộc, mượn cơ hội chém Yêu Vương hổ tộc kia!
Đúng rồi! Nhất định là như vậy!
Sở tông chủ, ta đã hiểu!
Đôi mắt Thanh Dực Yêu Vương sáng lên.
Nói cách khác, thực ra Sở tông chủ không có sát ý đối với lão ta, chỉ cần lão ta
cung cấp địa chỉ của con hổ già kia.
“Sở tông chủ! Hắn ở ngay phía tây! Nói một cách chính xác, chếch hướng nam
một chút, đúng vậy đúng vậy, chính là hướng này, bình thường yêu quái kia đều
ở trong một khu rừng phía này, Sở tông chủ ngươi một chiêu đánh qua, tuyệt
đối trực tiếp đẩy ngang…”
…
Thành trì cũ nát.
Trên đường phố.
Bùm bùm…
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên trong Tây Châu.
Bụi mù cuồn cuộn dâng lên, Thiên Địa biến sắc, vòng sáng kim sắc cuồn cuộn
mênh mông mang theo đại thế của Thiên Địa chém về phía tây nam của Tây
Châu.
Chỗ vòng sáng đi qua, đất đai sụp đổ, nhật nguyệt vô quang, giống như ngày tận
thế.
Lực lượng khủng bố kia rung động tất cả yêu tộc trong thành trì.
Yêu tộc trong thành trì đều phủ phục trên đất, run lẩy bẩy, sợ vòng sáng này lan
tới gần chúng nó.
Mà trên ngã tư đường.
Sở Duyên vỗ tay, nhìn vòng sáng chém tới, vô cùng hài lòng, vòng sáng này
tuyệt đối có thể biểu đạt lực lượng cường đại của hắn.
Trang bức này vô cùng hoàn mỹ.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thanh Dực Yêu Vương và Ngao Ngự.
Thì phát hiện hai người đờ đẫn đứng tại chỗ, nhưng đôi mắt nhìn về phía Sở
Duyên, lại tràn ngập sợ hãi.
Sở Duyên có khả năng không cảm nhận được gì.
Nhưng hai bọn họ, một người là cảnh giới Hóa Thần, một người là cảnh giới Độ
Kiếp, có thể cảm nhận được hơn Sở Duyên rất nhiều.
Ở trong mắt bọn họ, vòng sáng kia rõ ràng là do Thiên Địa Chi Lực hình thành.
Trong đó cuốn theo vô số phù văn đến từ Thiên Địa, mỗi một cái bọn họ đều
không tham ngộ ra, nhưng có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng kia.
Đương nhiên, khiến bọn họ sợ hãi nhất chính là, vậy mà trong lúc Sở Duyên lật
tay, điều động lực lượng của Thiên Địa hình thành công kích.
Chuyện này khiến bọn họ cảm thấy Sở Duyên sâu không lường được.
Bên kia Sở Duyên không biết hai người này nghĩ gì, nhìn biểu cảm kỳ lạ của hai
người, lắc đầu.
Bất chợt, hắn lại nhìn thoáng qua phía vòng sáng bay đi, khẽ gật đầu.
“Chuyện đó, Yêu Vương gì đấy kia, một vòng sáng này, hẳn là Yêu Vương kia
sẽ phải chết, ngươi có thể yên tâm.”
Giọng nói của Sở Duyên rất chắc chắn.
“Được được, Sở tông chủ, ta chắc chắn yên tâm.”
Thanh Dực Yêu Vương cười khổ gật đầu.
Lão ta sẽ lo lắng chuyện này ư.
Dưới một kích này, Hổ Vương gì đó đều không làm được gì.
Nhớ tới những đại yêu ngủ say sống lại bất mãn với Vô Đạo Tông, lão ta rất
muốn châm chọc.