Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 466

Lúc này, hắn ta thực sự muốn nắm chặt cổ đám đại yêu hỏi bọn họ, bất mãn

sao? Bất mãn các ngươi tự mình đỡ lấy vòng sáng rồi hãy nói.

“Ngươi đã yên tâm, vậy ngươi không còn chuyện gì nữa đúng không?”

Sở Duyên đánh giá Thanh Dực Yêu Vương từ trên xuống dưới một lát, ý đã vô

cùng rõ ràng.

Nếu không còn chuyện gì, vậy ngươi có thể rời đi chưa?

Đuổi người rõ ràng như thế.

Thanh Dực Yêu Vương cũng hiểu rõ.

“Không có việc gì, không có việc gì, vậy Sở tông chủ, ta đi trước đây?”

Thanh Dực Yêu Vương luôn miệng nói.

“Đi đi.”

Sở Duyên xua tay nói.

“Sở tông chủ, vậy ta cáo lui trước.”

Sau khi Thanh Dực Yêu Vương nói xong câu đó, thật cẩn thận nhìn thoáng qua

Sở Duyên.

Phát hiện vẻ mặt Sở Duyên bình thường xong, lão ta an tâm rời đi.

Trong lòng im lặng khen ngợi mình.

Quả nhiên, Sở tông chủ là muốn trảm Yêu Vương hổ tộc, cho nên mới viện cớ.

Lão ta lấy cái cớ này, vừa vặn khiến Sở tông chủ hài lòng.

May mắn!

May mắn lão ta thông minh!

Nếu không có khả năng bị trảm không phải là Yêu Vương hổ tộc, mà là Thanh

Dực Yêu Vương lão ta.

Nghĩ tới đây, Thanh Dực Yêu Vương cảm thấy may mắn, nhảy chân sáo, vô

cùng vui sướng rời đi.

Sở Duyên đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Thanh Dực Yêu Vương rời đi.

Sau khi tận mắt thấy bóng dáng của Thanh Dực Yêu Vương biến mất ở phía

chân trời.

Lúc này Sở Duyên mới quay đầu nhìn về phía Ngao Ngự.

“Yêu Vương của yêu tộc các ngươi, đều rất hiền lành, không tệ, thực sự không

tệ.”

Sở Duyên nhẹ giọng nói.

Sau khi hắn nói xong, thì xoay người đi tới bên đường phố, dự định tìm xem

còn yêu tộc không.

Ngao Ngự đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người.

Hắn ta trợn to hai mắt, nhìn bóng lưng tông chủ nhà mình.

Nhìn một cái, nhìn một cái.

Tông chủ đã trở nên khác biệt…

Mở miệng chính là Yêu Vương hiền lành…

Nếu Yêu Vương của yêu tộc hiền lành, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần…

Rõ ràng là sợ khí thể của tông chủ nhà mình, bất đắc dĩ hiền lành, đến miệng

tông chủ nhà mình, biến thành Yêu Vương của yêu tộc hiền lành.

Chậc chậc, tông chủ đúng là tông chủ, nói chuyện đều tràn ngập phong cách

làm ra vẻ.

Ngao Ngự lắc đầu, đứng dậy đuổi kịp tông chủ.



Hai người một đường đi trong thành trì cũ nát.

Nói một cách chính xác, là Ngao Ngự đi theo Sở Duyên đi dạo lung tung khắp

nơi.

Sở Duyên vẫn luôn tìm kiếm yêu quái, mỗi khi tìm được một số yêu quái, hắn

sẽ dùng hệ thống tra xét, tìm kiếm có đệ tử có thể dạy thành phế vật 100% hay

không.

Nhưng tìm một lúc lâu, hắn không phát hiện ra bất cứ tên nào có thể dạy thành

phế vật 100%, mỗi người đều có khả năng thành công.

Chuyện này khiến hắn đau cả đầu.

Nếu không phải thực sự không được, hắn tuyệt đối không muốn tìm đệ tử có

nguy hiểm làm đồ đệ, cho dù chỉ có một chút hắn cũng không muốn.

Không phải nói hắn sợ có nguy hiểm gì đó.

Mà hắn không thua nổi.

Hắn thực sự lo lắng, dạy thêm một đệ tử phế vật, sẽ rơi đến cảnh giới gì.

Phía dưới phàm nhân sẽ là cảnh giới gì? Hay là nói, phía dưới phàm nhân có

cảnh giới gì?

Có cái búa cảnh giới!

Chẳng lẽ sau phàm nhân, còn nhảy ra cảnh giới mẫu thai ư?

Hắn không thể thua nổi.

Tuyệt đối không thể mạo hiểm một chút nào nữa.

Sở Duyên đang không ngừng tìm kiếm.

Cuối cùng, sau khi hắn tìm một lúc lâu.

Tìm được một yêu có mức độ nguy hiểm thấp nhất.

Sở Duyên đứng ở biên giới một con hẻm, nhìn một tên yêu bị đứt chân, người

đầu chó.

Một màn ảnh màu lam chỉ hắn mới thấy được ngưng tụ ra.

[Đối tượng tra xét: Cẩu Nhị Đản.]

[Chủng tộc: Yêu – Phàm khuyển.]

[Tu vi: Cảnh giới Trúc Cơ.]

[Thể chất: Phàm khuyển chi khu.]

[Đánh giá: Yêu này là loại khuyển bình thường nhất trong phàm tục, thích hợp

giữ nhà hộ viện, tư chất bình thường, cơ thể có được một chút huyết mạch của

tổ tông đế vương liệt khuyển, vốn có tỷ lệ thành tài nhất định, nhưng vì đứt một

chân, trúng trớ chú chi thuật, không thể dài ra lần nữa, tỷ lệ thành tài hạ thấp

khoảng lớn, chỉ có một phần vạn khả năng thành tài, mức độ nguy hiểm rất

thấp, ký chủ có thể nhận làm đồ đệ.]

Tên này là Sở Duyên tìm được, yêu có nguy hiểm thấp nhất.

Nhưng vẫn có một chút khả năng sẽ thành tài.

Sở Duyên không muốn mạo hiểm, hắn phải cẩn thận một chút, nhưng ngoại trừ

yêu này, hắn không tìm được yêu nào có nguy hiểm thấp hơn.

Đi khắp thành trì, cũng không tìm được tên yêu nào nguy hiểm thấp hơn nữa.

Do dự một lát, Sở Duyên vừa định mở miệng nhận cẩu yêu này làm đồ đệ.

Đột nhiên, hắn thấy được hai bóng dáng đi từ phía xa tới, hắn hơi sửng sốt một

lát.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy hai bóng dáng này, trong lòng hắn có cảm giác

kỳ lạ.

Nhận hai người này làm đồ đệ, nhất định có thể dạy thành phế vật.

Hắn không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới…

Chỉ không hiểu sao lại xuất hiện loại cảm giác này…
Bình Luận (0)
Comment