Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 468

Vòng sáng chém thẳng về phía Yêu Vương hổ tộc.

Yêu Vương hổ tộc trợn to mắt, cứ nhìn vòng sáng chém tới như vậy.

Lão ta vô cùng hoảng sợ.

Chuyện này…

Sao có thể có chuyện này!

Lão ta đã lập già thiên thạch!

Tông chủ của Vô Đạo Tông cường thịnh tới mấy, cũng không có khả năng tìm

được vị trí của lão ta! Chuyện này không có khả năng!

Dưới hoảng sợ và nghi vấn vô tận.

Yêu Vương hổ tộc bị vòng sáng trực tiếp chém chết, không có bất cứ sức phản

kháng nào…



Cùng lúc đó.

Bên kia, Sở Duyên ở đầu ngõ trong thành trì cũ nát không biết lần này vòng

sáng của hắn chém ngưu quỷ xà thần gì.

Lúc này đôi mắt Sở Duyên nhìn hai bóng người ở trước mặt hắn.

Hai bóng người này nhìn giống như là… Là hồ yêu.

Nhưng mà dáng vẻ quá nhếch nhác.

Nhưng tai hồ ly lông lá xù xì chứng minh chủng tộc của hai bóng dáng này,

chẳng qua đuôi của hai bóng dáng này bị chém đứt một đoạn, giống như bị cắt

đứt.

Hơn nữa trên mắt hai bóng dáng này đều che một tấm vải, vải đều bị máu nhiễm

thành màu đỏ sậm.

Thông qua những thứ này…

Sở Duyên có thể phán định, đây là hai con hồ yêu, nhưng mà hình như hai con

hồ yêu này đã xảy ra rất nhiều chuyện xưa.

Ngay cả đuôi đều bị chém đứt, đôi mắt giống như không còn…

Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng.

Quan trọng nhất là.

Sở Duyên nhìn thấy hai con hồ yêu một công một mẫu này, bỗng nhiên trong

lòng xúc động.

Có trực giác say mê.

Nếu hắn nhận hai con hồ yêu này làm đồ đệ.

Hắn có thể dạy thành phế vật!

Hắn không biết lấy đâu ra trực giác này, chỉ là trong lòng có loại ý nghĩ này.

Sở Duyên im lặng mở hệ thống tra xét.

[Đối tượng tra xét: Đồ Tuyết Hi.]

[Chủ tộc: Yêu – Huyễn hồ.]

[Tu vi: Cảnh giới Luyện Khí.]

[Thể chất: Huyễn hồ ma nhãn (thất).]

[Đánh giá: Yêu này là chi nhánh hiếm có của hồ tộc trong yêu tộc, huyễn hồ

nhất tộc, huyễn hồ trời sinh có được Ma Nhãn, trời sinh am hiểu huyễn thuật

đứng đầu, hơn nữa thiên phú rất cao, thiên phú đứng hàng đầu trong yêu tộc.

Nhưng Ma Nhãn này mất đi, hồ vĩ bị cắt, tất cả thiên phú đều phế, phế hơn

phàm nhân bình thường ba phần, nếu không thể tìm về Ma Nhãn, không thể tính

thành tài, nguy hiểm là không, hệ thống mãnh liệt đề nghị ký chủ nhận làm đồ

đệ.]



[Đối tượng tra xét: Đồ Dạ Lân.]

[Chủng tộc: Yêu – Huyễn hồ.]

[Tu vi: Cảnh giới Luyện Khí.]

[Thể chất: Huyễn hồ ma nhãn (thất).]

[Đánh giá: Yêu này là chi nhánh hiếm có của hồ tộc trong yêu tộc, huyễn hồ

nhất tộc, huyễn hồ trời sinh có được Ma Nhãn, trời sinh am hiểu huyễn thuật

đứng đầu, hơn nữa thiên phú rất cao, thiên phú đứng hàng đầu trong yêu tộc.

Nhưng Ma Nhãn mất đi… Nguy hiểm là không, hệ thống mãnh liệt đề nghị ký

chủ nhận làm đồ đệ.]

Tuyệt vời!



Thành trì cũ nát, đầu ngõ đường phố.

Sở Duyên nhìn hai con hồ yêu, rơi vào trong mừng như điên.

Quả nhiên!

Trực giác của Sở mỗ hắn vẫn rất trâu.

Trực giác của hắn đã nói với hắn, nếu nhận hai con hồ yêu này làm đồ đệ, nhất

định có thể dạy thành phế vật.

Ngay cả hệ thống đều nói như thế, vậy còn có thể có sai lầm gì?

Không có khả năng!

Hắn vô cùng tin tưởng hệ thống.

Chỉ cần hệ thống cho ra lời bình luận.

Vậy thì tuyệt đối không có khả năng làm lỗi.

Lần này thực sự là Jesus đến, đều không thể ngăn hai đệ tử này biến thành phế

vật.

Sở Duyên vui vẻ.

Hai đệ tử này, chính là hai tiểu cảnh giới đó.

Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Duyên kiên định hơn, nhất định phải nhận hai hồ

yêu này làm đệ tử!

Sở Duyên cất bước đi tới chỗ hai con hồ yêu.

Hai con hồ yêu cảm nhận được Sở Duyên ở gần bên, đều trở nên vô cùng bối

rối, muốn xoay người chạy đi, nhưng giống như nghĩ tới gì đó, cố gắng nhịn

xuống, toàn thân run lẩy bẩy đứng đó.

Sở Duyên lập tức đi tới trước mặt hai con hồ yêu, ngồi xổm người xuống, nhìn

hai con hồ yêu này.

Đến gần nhìn, hắn có thể nhìn thấy rõ, rốt cuộc hai con hồ yêu thảm cỡ nào.

Đôi mắt đều mất, dùng một mảnh vải che kín, trên mặt bẩn thỉu dơ dáy, nhưng

hai hàng nước mắt có thể thấy rõ.

Chỉ sợ hai con hồ yêu này đã bị ngược đãi.

Chậc chậc, không biết là ai tàn nhẫn như vậy.

Sở Duyên nói thầm trong lòng.

“Hai người các ngươi, tới đây nói chuyện được không?”

Sở Duyên chậm rãi mở miệng, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên ôn hòa

một chút.

Hắn nhớ rất rõ ràng, vừa rồi là hai con hồ yêu này tới gần bọn họ.

Nghe Sở Duyên mở miệng.

Cơ thể hai con hồ yêu run rẩy một lát, sau khi do dự một lúc, vẫn là nữ hồ yêu

nhút nhát đi ra.

“Đại, đại lão gia, bọn ta cầu xin ngươi có thể thu lưu bọn ta, bọn ta có thể, có

thể giúp đại lão gia bưng trà rót nước…”

Nữ hồ yêu “Đồ Tuyết Hi” nói nhỏ.

“Bưng trà đổ nước ư? Chẳng lẽ ngươi không sợ bổn tọa ăn các ngươi à? Yêu tộc

rất thích ăn huyết thực!”

Sở Duyên cười hì hì nói.

“Không, đại lão gia ngươi là nhân tộc, nhân tộc không ăn bọn ta…”

Đồ Tuyết Hi nhỏ giọng nói.

“Hả? Sao ngươi biết bổn tọa là nhân tộc?”

Sở Duyên tò mò hỏi.

Hai con hồ yêu này không còn mắt, rõ ràng cho thấy không nhìn thấy hắn.

Vì sao biết hắn là nhân tộc.
Bình Luận (0)
Comment