Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 469

Trên người đại lão gia có mùi, bọn ta có thể ngửi ra được, đại lão gia ngươi là

nhân tộc…”

Đồ Tuyết Hi ngoan ngoãn trả lời.

“Cái mũi sao? Không tệ, trái lại khứu giác không tệ, cho nên hai ngươi là tới

cầu bổn tọa thu nhận hai ngươi ư?”

Sở Duyên thản nhiên trả lời một câu.

“Đúng vậy… Đại lão gia, bọn ta, bọn ta rất mạnh, bọn ta có thể bưng trà rót

nước cho ngươi, hầu hạ ngươi, đại lão gia, nếu chê bọn ta, vậy mong đại lão gia

có thể đưa đệ đệ của ta đi là được!”

Đồ Tuyết Hi kéo tay Đồ Dạ Lân, gần như là dùng giọng điệu khẩn cầu nói

chuyện.

“Nhận các ngươi làm người hầu ư? Chuyện này không được.”

Sở Duyên lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng.

Hắn nói những lời này, Đồ Dạ Lân và Đồ Tuyết Hi run lẩy bẩy.

Nàng có thể biết nhân tộc trước mặt rất cường đại, nếu được nhân tộc này đưa

đi, ít nhất nàng và đệ đệ sẽ còn sống.

Nhưng nếu vị nhân tộc này không đưa bọn họ đi.

Vậy bọn họ sẽ có kết cục…

Sẽ bị một đám yêu quái ở trong thành trì ăn.

Hoặc là bị đám yêu lấy đi đôi mắt của bọn họ giết.

Chỉ có hai kết cục này…

Dưới sợ hãi Đồ Tuyết Hi vẫn muốn nói gì đó.

Không đợi nàng mở miệng nói.

Sở Duyên đã mở miệng lần nữa.

“Bổn tọa không muốn nhận các ngươi làm nô bộc, nhưng bổn tọa muốn nhận

các ngươi làm đồ đệ, các ngươi có bằng lòng gia nhập môn hạ của bổn tọa tu

hành hay không?”

Chỉ nghe Sở Duyên nói.

“Hả? Gia nhập môn hạ của ngươi?”

Đồ Tuyết Hi ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng.

“Không sai, gia nhập môn hạ của bổn tọa, ngươi có bằng lòng không? Đương

nhiên, đệ đệ ngươi cũng có thể gia nhập môn hạ của bổn tọa.”

Sở Duyên đứng dậy, hai tay để ở sau lưng, thản nhiên, vốn định bày ra nguy

hiểm của cao nhân.

Nhưng nghĩ một lát, đôi mắt của hai hồ yêu này đều không còn, cho dù hắn bày

ra dáng vẻ đẹp trai cũng có ích lợi gì, hắn đầu óc rút gân mới làm bộ làm tịch

trước mặt hai con hồ yêu.

Sở Duyên lắc đầu, lẳng lặng nhìn hai con hồ yêu này, đợi hai con hồ yêu đáp

lời.

Sau khi Đồ Tuyết Hi cảm thấy kinh ngạc xong, thì trong lòng dâng lên kích

động và đau thương.

Kích động là vị nhân tộc cường đại này đồng ý thu nhận bọn họ.

Đau thương chính là, hiện giờ thiên phú của bọn họ đều đã mất, cho dù nhận

bọn họ làm đồ đệ, bọn họ cũng không thể tu hành.

Sau khi do dự một lát.

Đồ Tuyết Hi vẫn không muốn Sở Duyên nhận bọn họ làm đồ đệ, bởi vì bọn họ

thực sự không thể tu hành nữa.

“Đa tạ đại lão gia nâng đỡ, nhưng thiên phú của bọn ta đã mất sạch, đã không

thể tu hành, lão gia thu nhận bọn ta làm đệ tử, chỉ làm chậm trễ lão gia, mong

lão gia thu nhận bọn ta làm người hầu thì hơn.”

Đồ Tuyết Hi vô cùng thành khẩn nói.

Nàng không biết rằng.

Sở Duyên nghe thấy những lời này, mới hưng phấn.

Thiên phú mất sạch, không thể tu hành ư?

Vậy mới tốt.

Nếu các ngươi không phế vật, hắn còn nhận làm gì.

“Yên tâm, có bổn tọa dạy bảo, cho dù thiên phú của các ngươi mất sạch cũng

không sao, quan trọng là… Các ngươi có nguyện ý gia nhập môn hạ của bổn tọa

hay không?”

Sở Duyên kìm nén hưng phấn trong lòng, mở miệng nói.

“Chuyện này… Đại lão gia, thực sự có thể chứ?”

Đồ Tuyết Hi do dự nói.

“Có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý là được, còn có đệ đệ ngươi cũng có thể.”

Sở Duyên gật đầu nói.

“Vậy, vậy bọn ta nguyện ý.”

Đồ Tuyết Hi nói một câu, bất chợt kéo đệ đệ mình quỳ xuống trước mặt Sở

Duyên.

Sở Duyên nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đi lên đỡ đôi tỷ đệ này dậy.

“Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân đúng không?”

“Các ngươi đã vào môn hạ của bổn tọa, thì nên biết bổn tọa là ai, bổn tọa tên Sở

Duyên, chính là tông chủ của Vô Đạo Tông, các ngươi từng nghe tới tên Vô

Đạo Tông chưa?”

Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi một câu.

“Đại lão gia… Bọn ta, bọn ta chưa từng nghe nói tới.”

Đồ Tuyết Hi do dự một lát, trả lời.

“Chưa sao? Vậy chưa từng nghe nói tới tông môn ẩn thế Đông Châu à?”

Sở Duyên lại hỏi một câu.

Trong lòng hắn có tính toán, muốn “đạo văn” tên tuổi của tông môn ẩn thế

Đông Châu để lợi dụng.

Còn tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính sao?

Nếu không phục, đợi hắn về Đông Châu, đi tìm tông chủ của tông môn ẩn thế

Đông Châu nói chuyện tử tế, nhìn xem đối phương muốn nhường chỗ ngồi, hay

là muốn ăn vòng sáng!

“Chưa, chưa từng.”

Đồ Tuyết Hi lại trả lời.

Lần này sắc mặt Sở Duyên thay đổi.

Sao Vô Đạo Tông lại chưa từng nghe nói tới.

Tông môn ẩn thế Đông Châu cũng chưa từng nghe nói tới à?

Thôi quên đi, có thể dạy thành phế vật là được.

Sở Duyên lắc đầu, đang định dẫn hai con hồ yêu rời đi, trực tiếp quay về Đông

Châu.

Nhưng không đợi hắn khởi hành.

Một cơn gió yêu ma từ phía xa bay tới, ngăn Sở Duyên sắp khởi hành lại…
Bình Luận (0)
Comment