Trên đường phố trong thành trì cũ nát.
Vù vù…
Một cơn yêu phong thổi qua.
Sở Duyên đang chuẩn bị dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân sửng sốt một lát, nhìn
thoáng qua hướng yêu phong thổi tới.
Cho dù hắn ở trạng thái vô địch, nhưng bản thân hắn là cảnh giới Phàm Nhân.
Căn bản không nhìn ra bên trong phong yêu ma có thứ gì.
Hắn không nhìn ra.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân và Ngao Ngự ở bên cạnh lại nhìn ra.
Có một yêu cường đại ở trong phong yêu ma đang tới bên này.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cảm nhận được khí tức của phong yêu ma này xong,
đều có chút run lẩy bẩy, giống như nghĩ tới chuyện gì không tốt.
Còn Ngao Ngự, trái lại không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy có yêu ở
kề bên.
“Yêu nghiệt phương nào! Dám can đảm mạo phạm, còn chưa cút xuống đây!”
“Hú hú!”
Ngao Ngự vừa sải bước ra, đứng trước người Sở Duyên, quát to một tiếng về
phía phong yêu ma thổi tới.
Sau lưng hắn ta bay qua long ảnh.
Long ảnh phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.
Long uy tràn đầy nghiền áp về phía phong yêu ma kia.
Phong yêu ma kia dừng một lát, giống như hơi kinh ngạc, vì sao có tiếng gầm
gừ kỳ lạ như thế, còn có long uy.
Nhưng phong yêu ma chỉ dừng lại một lát, thì nhanh chóng rơi xuống đường
phố trên thành trì.
Phong yêu ma tán đi, hóa thành một người đàn ông tai hồ dài, diện mạo anh
tuấn.
Người đàn ông trẻ tuổi này rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn Ngao Ngự.
“Ngươi là chủng tộc gì?”
Người đàn ông tai hồ nhìn Ngao Ngự với vẻ kỳ lạ, nói.
“Thương Long nhất tộc, con trai thứ 97 của Long Quân Ngao Dạ, thần thú hộ
pháp của Vô Đạo Tông tông môn ẩn thế Đông Châu, Ngao Ngự!”
Ngao Ngự bảo hộ trước người Sở Duyên, nhìn chằm chằm người đàn ông tai
hồ, mở miệng nói.
“Ngươi là long tộc ư? Long tộc kêu giống như ngươi à?”
Người đàn ông tai hồ sửng sốt một lát.
“Ngươi thì biết cái gì, đây là âm thanh, chỉ có hoàng giả trong long tộc mới có
thể kêu, dừng dựa vào chút hiểu biết đó của ngươi, tới phán xét chủng tộc của
ta! Không ai hiểu rõ long tộc hơn ta!”
Ngao Ngự vỗ ngực nói.
“Hoàng giả trong long tộc kêu như thế nào? Hú hú sao?”
Người đàn ông tai hồ vô cùng kinh ngạc, có chút không kịp phản ứng, hoàng
giả long tộc thực sự kêu như thế ư? Chuyện này không khỏi quá có phong cách
trang bức rồi.
Ngao Ngự còn định nói gì đó.
Sở Duyên lại vươn tay kéo Ngao Ngự ra phía sau, cất bước đi ra.
Thực sự để người này nói tiếp, không biết sẽ nói tới lúc nào.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao ngăn cản bổn tọa?”
Sở Duyên quay mặt về phía người đàn ông tai hồ, quanh người lóe lên quang
điểm kim sắc, giống như có khả năng hội tụ thành vòng sáng bất cứ lúc nào.
“Ta là một trong những hộ pháp của hồ tộc, hai hồ tộc sau lưng ngươi chính là
trưởng lão của tộc ta tự mình hạ lệnh ta phải nhìn bọn họ chết, cho nên hai con
hồ yêu này ngươi không thể mang đi, nếu ngươi muốn đi, có thể đi bất cứ lúc
nào.”
Người đàn ông tai hồ mở miệng nói.
Sau khi nói xong, hắn ta còn nhìn thoáng qua Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, phát
hiện hai người vẫn còn ở đó, thì yên tâm.
Nghe thấy những lời này, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ở phía sau Sở Duyên cơ
thể run lên, trong lòng có chút sợ hãi.
Nếu lúc này Sở Duyên giao bọn họ ra, vậy bọn họ sẽ trở lại nơi mãi mãi không
có ánh sáng.
Trong tâm trạng không yên lòng và tràn ngập chờ mong của Đồ Tuyết Hi và Đồ
Dạ Lân, giọng nói của Sở Duyên truyền vào tai bọn họ.
“Hiện giờ hai người này là đệ tử của bổn tọa, dựa vào ngươi cũng muốn ngăn
cản bổn tọa? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Lời nói của Sở Duyên mang theo tức giận.
Rất không dễ dàng mới gặp được hai đệ tử nhất định thành phế vật như vậy, vậy
mà thứ đồ chơi này còn muốn cản hắn, không cho hắn mang đi?
Chuyện này hắn có thể nhịn sao?
“Không phải như vậy, đây là hồ tộc bọn ta…”
Người đàn ông tai hồ còn định nói gì đó.
Hắn ta còn chưa kịp nói xong, đã im bặt.
Một vòng sáng chém tới, chỉ trong nháy mắt chém chết hắn ta, toàn bộ cơ thể bị
dập nát, hóa thành vô số ánh huỳnh quang, phụng dưỡng Thiên Địa.
Sở Duyên nhìn về phía người đàn ông tai hồ bị chém chết, rút tay về.
Thứ đồ chơi gì thế, vậy mà dám ngăn cản hắn.
Thực sự cho rằng Sở mỗ hắn còn cùi bắp ư?
Dám ngăn cản hắn dạy đệ tử thành phế vật, không muốn sống nữa sao?
“Hồ tộc cái gì, Ngao Ngự ngươi nhớ kỹ, hôm nào nhìn thấy một tên thì thu thập
một tên, thứ đồ chơi gì, đúng thật là.”
Sở Duyên lắc đầu, vô cùng khinh thường nhìn thoáng qua.
Vốn tâm trạng rất tốt, đã bị phá hoại hầu như không còn.
“Dạ, tông chủ.”
Ngao Ngự im lặng gật đầu.
Trong lòng ghi nhớ.
Tông chủ chán ghét hồ tộc.
Ý kiến ở mặt ngoài, gặp một tên sẽ thu thập một tên.
“Ừm, được, đi thôi, còn có Tuyết Hi, Dạ Lân, đều đi thôi, Ngao Ngự, ngươi còn
đứng ngốc làm gì?”
Sở Duyên nhíu mày nhìn thoáng qua Ngao Ngự.
“Hả? Tông chủ, làm sao vậy?”
Ngao Ngự có chút không kịp phản ứng.
Ngơ ngác đứng đó.