Đợi hắn ta lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt Sở Duyên một lát.
Chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ của Sở Duyên.
Biến thành rồng! Làm tọa kỵ!
Chuyện này…
Lần một lần hai còn được, sao mỗi ngày đều bắt hắn ta biến thành tọa kỵ thế?
Hắn ta là thần thú hộ pháp không phải tọa kỵ!
Ngao Ngự vừa định nói những lời này.
Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt tử vong của Sở Duyên một lát.
Vẫn im lặng lựa chọn một lần cuối cùng.
Ngao Ngự nhu thuận biến thành Thương Long.
Sở Duyên giơ tay dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân lên đầu rồng, vì phòng ngừa
hai người cảm thấy không khỏi, hắn còn bảo hai người ngồi xuống, tránh khi
bay đứng không vững.
Sau khi làm xong mọi chuyện, thì bảo Ngao Ngự xuất phát, quay về Đông
Châu.
Ngao Ngự cũng nghiêm túc, trực tiếp bay lên, bay nhanh về phía Đông Châu.
Hú hú!
…
Trong khu vực Đông Châu.
Mấy ngày sau.
Sở Duyên đã dẫn người quay về nơi này.
Trên đỉnh đầu Thương Long.
Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, đứng trên đầu rồng, quanh người có quang
điểm kim sắc vờn quanh, khiến hắn giống như một vị thần đang quan sát nhân
gian, địa vị cao quý khỏi phải nói.
Sau lưng hắn, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ngồi khoanh chân trên đầu rồng,
không dám cử động.
Đôi mắt của hai con hồ yêu đã mất, đương nhiên không dám cử động, bọn họ sợ
đến lúc đó bị gió thổi bay ngã xuống, còn làm phiền Sở Duyên cứu.
Tóm lại, đối với bọn họ mà nói, có thể không làm phiền tới Sở Duyên, bọn họ
tuyệt đối sẽ không làm phiền Sở Duyên.
“Tông chủ, về Vô Đạo Tông ư?”
Giọng nói của Ngao Ngự truyền tới tai Sở Duyên.
“Ừm, về Vô Đạo Tông.”
Sở Duyên đứng trên đầu rồng nghe thấy thế, gật đầu.
“Dạ, tông chủ ngồi yên, đỡ hai vị đại nhân kia, ta sẽ tăng tốc.”
Ngao Ngự nói một câu.
Bất chợt tăng tốc, bay về phía núi Thiên Vụ.
Ngao Ngự đột nhiên tăng tốc.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân không kịp phản ứng, cơ thể lung lay một cái, thiếu
chút nữa ngã xuống.
May mà phản ứng của Sở Duyên rất nhanh, nhanh chóng đỡ hai người để tránh
bị rơi xuống.
Nhìn thấy hai người ổn định lại, lúc này Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.
Đây là hai tiểu cảnh giới đấy, hai bảo bối, không thể bị thương một chút nào.
“Hai ngươi không sao đấy chứ?”
Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời mở miệng hỏi một câu.
“Lão gia, không sao.”
“Làm phiền lão gia rồi…”
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều mở miệng.
“Còn gọi là lão gia cái gì, các ngươi đã gia nhập môn hạ của ta, nên trực tiếp gọi
bổn tọa là vi sư.”
Sở Duyên lắc đầu cười, ngồi ở phía sau hai người, vẫn luôn nhìn chằm chằm hai
người này, tránh cho hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Dạ… Sư tôn.”
“Sư tôn!”
Nghe thấy những lời này, hai con hồ yêu không nói thêm nữa, đều nhao nhao
sửa lại xưng hô.
“Ừm, lại kiên trì thêm chút nữa, lập tức tới tông môn của chúng ta, đến lúc đó vi
sư tự mình truyền đạo cho các ngươi!”
Sở Duyên mỉm cười nói.
Đương nhiên là hai con hồ yêu vô cùng cảm kích.
“Sư tôn, ngươi nhất định là một người rất dịu dàng đúng không?”
Bỗng nhiên, Đồ Tuyết Hi nói như vậy.
“Hả? Vì sao nói như thế?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, hỏi.
“Hai tỷ đệ bọn ta đều không có mắt, không nhìn thấy sư tôn, nhưng nghe giọng
sư tôn, sư tôn nhất định là một người rất ôn tồn lễ độ, đúng không, sư tôn.”
Đồ Tuyết Hi mở miệng nói.
Giọng nói của nàng có chút tiếc nuối và không cam lòng, giống như rất đáng
tiếc vì không thấy mặt sư tôn.
“Ôn tồn lễ độ ư?”
Sở Duyên thực sự kinh ngạc một chút.
Nói hắn ôn tồn lễ độ à?
Chuyện này cũng đúng, đối mặt với những đệ tử thành phế vật, đương nhiên là
hắn ôn tồn lễ độ, sợ quấy nhiễu đám đệ tử này.
Nếu ngươi thành tài xem, ngươi xem hắn là ôn tồn lễ độ, hay là ôn thần phụ thể.
“Ừm, sư tôn nhất định rất dịu dàng.”
Lần này Đồ Dạ Lân cũng mở miệng, nhút nhát nói.
“Các ngươi thật đáng tiếc không thể nhìn thấy vi sư?”
Sở Duyên đột nhiên mở miệng nói.
Những lời này vừa nói ra.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều im lặng.
Rất rõ ràng, hai bọn họ mất đi đôi mắt, không thể nhìn thấy thế giới này, sao có
thể không tiếc nuối.
“Thực ra, có lúc mắt thường cũng không thể nhìn thấy thế giới chân chính, mắt
thường có thể thấy thứ gì đó, đều là người khác muốn ngươi nhìn thấy, Tâm
Nhãn có thể nhìn thấy thứ gì, đó mới là chân chính.”
Sở Duyên im lặng một lát mới mở miệng nói.
Dự định cho hai đệ tử này uống canh gà trước.
Hai đệ tử này nhất định sẽ thành phế vật, ngay cả hệ thống đều cảm thấy như
vậy.
Nhưng bánh mì cỡ lớn của hắn vẫn phải vẽ ra, trước khi vẽ cho uống chút canh
gà, ổn định cảm xúc của hai đệ tử này mới được.
“Sư tôn… Tâm Nhãn ư? Cái gì là Tâm Nhãn?”
Đồ Tuyết Hi mở miệng trước, hỏi một câu.
“Tâm Nhãn, đó là đôi mắt trong lòng, lấy tim làm mắt, có thể quan sát thế giới
chân chính!”
“Không có mắt, mù, chuyện này không đáng sợ, đáng sợ chính là, Tâm Nhãn
của các ngươi cũng mù, đó mới là mù chân chính!”
Sở Duyên không cố kỵ bất cứ chuyện gì, thoải mái trút một đợt canh gà.