Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 472

“Sư tôn, ta và đệ đệ của ta, cũng có Tâm Nhãn sao?”

Cơ thể Đồ Tuyết Hi run lên, vội vàng truy hỏi, giống như tìm được phương

pháp khiến mình nhìn thấy thế giới này một lần nữa.

“Mỗi sinh linh đều có, cho dù là yêu hay là người, đều có cả.”

Sở Duyên gật đầu, lạnh nhạt trả lời.

“Sư tôn, Tâm Nhãn có phải cùng loại với thần thức hay không?”

Đồ Dạ Lân ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi.

Những lời này vang lên, khiến Sở Duyên nghe cảm thấy sửng sốt một lát.

Đúng vậy.

Cái từ Tâm Nhãn này, chỉ là hắn mò mẫm, dùng để lừa gạt hai đệ tử này.

Dựa theo lời Đồ Dạ Lân nói, hình như có chuyện như vậy.

Không phải Tâm Nhãn là thần thức sao?

Dùng thần thức nhìn thế giới, đúng là nhìn thấy được.

Tiểu tử này…

Sở Duyên nhìn thoáng qua Đồ Dạ Lân với vẻ sâu xa.

Không hổ như hệ thống nói, yêu tộc có thiên phú rất mạnh, vậy mà có thể liên

tưởng Tâm Nhãn tới thần thức.

May mắn.

May mắn hệ thống nói, loại yêu này thiên phú đều ở trên đôi mắt, không có mắt

thì không là gì.

Đúng là may mắn.

Nhưng mà, hắn nghĩ thì nghĩ như vậy.

Nhưng không thể trả lời tiểu tử này như thế.

Sở Duyên cẩn thận nghĩ một lát, vốn định kéo trở về, ổn định hai tên đệ tử này

trước đã.

“Cũng không phải, Tâm Nhãn không giống như thần thức, ở nơi này không thể

nói tỉ mỉ.”

“Đợi quay về tông môn, vi sư lại cẩn thận nói rõ với các ngươi, cũng truyền thụ

đại đạo cho các ngươi.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

“Đệ tử, bái tạ sư tôn!”

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân vùng vẫy đứng dậy, muốn nói lời cảm ơn.

Nhưng vì gió quá mạnh, thiếu chút nữa thổi bay hai người xuống khỏi đầu rồng.

“Không cần đa lễ, hai ngươi không tiện hành động, cứ ngồi yên là được.”

Sở Duyên hoảng sợ, vội vàng đỡ hai đệ tử bảo bối của hắn ngồi ổn định.

“Đa tạ sư tôn.”

Hai đệ tử nói lời cảm ơn.

Sở Duyên thấy thế, lắc đầu, không nói gì nữa, mà đứng dậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn cảnh vật ở phía trước, bắt đầu trầm tư.

Đối với hai đệ tử này, nên vẽ bánh mì cỡ lớn thế nào mới tốt đây.

Xem ra đồ đệ Đồ Dạ Lân này rất thông minh, không nên tùy tiện vẽ ra thì hơn.

Nhỡ đâu hắn ta thực sự lật thuyền trong mương, vậy thì hỏng bét.

Tuy Sở Duyên cảm thấy chuyện này không có khả năng, dù sao hệ thống đã

nhận xét, hai người này không có khả năng thành tài, vô cùng chắc chắn, nhưng

chỉ sợ ngộ nhỡ.

Vì phòng ngừa bất trắc, hắn nên loại bỏ cả ngộ nhỡ này mới được.

Bánh mì cỡ lớn này nên họa…

Đồng thuật!

Dạy hai đệ tử này đồng thuật chi đạo!

Nói ra, ngay cả Sở Duyên đều cảm thấy hơi xấu hổ.

Dạy hai tên không có mắt đồng thuật, cho dù thế nào cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng không có biện pháp.

Vì phòng ngừa ngộ nhỡ!

Chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Hai đệ tử mù nhất định phải dạy thành phế vật, truyền thụ đồng thuật, nếu còn

có thể thành tài, vậy hắn là người đầu tiên làm thịt hệ thống, tự mình thu dọn

một chút, đến phàm tục mua nhà làm ruộng…



Trong khu vực Đông Châu.

Núi Thiên Vụ.

Hú hú!

Một tiếng gầm gừ vang tận mây xanh.

Ngay sau đó, mây mù vờn quanh núi Thiên Vụ đều bắt đầu điên cuồng tản ra,

trực tiếp lộ ra bộ dạng chân thật của núi Thiên Vụ.

Một Thương Long vĩ đại bay tới trên núi Thiên Vụ, trực tiếp rơi xuống sơn môn

của Vô Đạo Tông trên núi Thiên Vụ.

Một lát sau, Thương Long hóa thành hình người, theo mấy bóng người, cùng

rơi xuống sơn môn.

“Tông chủ, ta có chuyện vẫn chưa làm rõ.”

Ngao Ngự do Thương Long biến thành hình người đứng sau lưng Sở Duyên, vô

cùng hoang mang mở miệng.

“Nói.”

Sở Duyên chiếu cố hai đệ tử đứng an ổn bên cạnh sơn môn, nâng mắt nhìn

thoáng qua Ngao Ngự, nói.

“Tông chủ, vì sao vừa rồi ngươi muốn đánh tan mây mù tiến vào? Hình như

mây mù này do một trận pháp bố trí đúng không, hẳn là ngươi có thể trực tiếp

mở ra trận pháp, vì sao cần xông vào trận pháp?”

Ngao Ngự hoang mang mở miệng.

Vừa rồi khi bọn họ ở bên ngoài núi Thiên Vụ, bị vô số mây mù che tầm nhìn.

Khi hắn ta cảm thấy vị tông chủ này sẽ câu thông trận pháp, xua tan mây mù đi,

không ngờ tới chính là, vậy mà vị tông chủ này trực tiếp bạo lực xua tan mây

mù, vẫn luôn không để ý trận pháp gì đó.

“Ngươi đang dạy ta làm việc ư?”

Ánh mắt sâu xa của Sở Duyên nhìn chằm chằm Ngao Ngự.

“Không dám, không dám…”

Ngao Ngự cười ngượng ngùng, vội vàng lắc đầu.

“Không dám thì câm miệng, đi lên gọi Nhị Cương xuống đây.”

Sở Duyên xua tay, tức giận nói.

Nói đùa, trạng thái vô địch của hắn hiện giờ chỉ là mượn hệ thống dùng, bản

thân hắn chỉ là một phàm nhân.

Đừng nói câu thông trận pháp, cho dù nhìn thấy trận pháp đều không được.

Hắn không bạo lực tiến vào, chẳng lẽ còn đứng ở bên ngoài, đi gọi Lý Nhị

Cương tới thả bọn họ vào?

Vậy tông chủ Vô Đạo Tông hắn mất mặt cỡ nào.

“Được rồi, tông chủ, ta đi ngay.”

Ngao Ngự đồng ý, đứng dậy hóa thành long ảnh bay lên núi chỗ Vô Đạo Tông
Bình Luận (0)
Comment