Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 480

“Nhưng, nhưng mà sư huynh, sư tôn truyền thụ cho bọn ta đồng chi nhất đạo,

bọn ta… Mắt bọn ta không còn nữa.”

Đồ Tuyết Hi ấp úng nói.

Hoa Thần Y: “?”

Truyền thụ đồng chi nhất đạo cho hai người mất đi đôi mắt sao?

Cừ thật!

Không hổ là sư tôn!

Đủ mạnh!

Hoa Thần Y có chút muốn châm chọc.

Nhưng hắn ta nghĩ lại.

Không đúng.

Hai vị sư muội sư đệ này, điểm đặc biệt nhất hình như chính là đôi mắt.

Đôi mắt vô cùng đặc biệt.

Y thuật của Hoa Thần Y rất mạnh nhưng không thể khôi phục như cũ.

Thậm chí cho dù đôi mắt đã mất đi, vẫn đủ chống đỡ khiến Hoa Thần Y sinh ra

ảnh hưởng.

Loại mắt này đã có thể nói, là một loại thiên phú.

Sư tôn truyền thụ đồng chi nhất đạo cho hai vị sư muội sư đệ này, có vẻ rất bình

thường.

Có lẽ, đồng chi nhất đạo này, chính là cơ hội khiến hai vị sư muội sư đệ mạnh

dần chân chính, cũng là cơ hội thấy được ánh mặt trời.

Nghĩ tới đây, Hoa Thần Y mơ hồ có chỗ lĩnh ngộ.

“Sư muội sư đệ, các ngươi có tiện giảng giải cụ thể sư tôn đã truyền thụ gì

không? Nếu có thể biết được cụ thể, có lẽ ta có thể cung cấp trợ giúp cho các

ngươi.”

Hoa Thần Y chậm rãi mở miệng nói.

Nghe thấy những lời này.

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều sửng sốt một lát, nói những lời sư tôn nói với

bọn họ.

So với lúc trước, bây giờ bọn họ đã buông bỏ đề phòng không ít đối với người

của Vô Đạo Tông.

Đương nhiên là nguyện ý kể rõ cho vị sư huynh này của bọn họ.

Khi Hoa Thần Y nghe xong, không khỏi rơi vào trầm tư.

“Sáng tạo chi đồng, hư vô chi đồng…”

“Không đến có, từ có tới vô, hư hư thực thực…”

“Đạo này, ở trong tim!”

Hoa Thần Y lập tức bắt giữ được trọng điểm.

Hắn ta híp mắt, không hiểu sao lại nghĩ tới cự thấp ở Giới Luật Điện.

Loại trọng điểm này, đi tới cự tháp có lẽ có trợ giúp.

Hoa Thần Y im lặng gật đầu, cảm thấy có lý.

“Sư muội sư đệ, sư huynh dẫn hai ngươi đến một tòa tháp trong tông có thể ma

luyện, tòa tháp này có thể tôi luyện tâm cảnh, có lẽ có trợ giúp đối với các

ngươi lĩnh ngộ đại đạo sư tôn truyền thụ lại, các ngươi có bằng lòng đi xem

không?”

Hoa Thần Y nhìn về phía hai người, dò hỏi.

“Sư huynh, bọn ta nguyện ý.”

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cùng mở miệng.

“Được! Ta dẫn hai ngươi qua đó!”

Hoa Thần Y gật đầu nói.

Sau khi nói xong, hắn ta không chần chừ nhiều, nắm tay hai sư muội sư đệ này,

đi về phía Giới Luật Điện.



Bên kia, bên ngoài Vân Châu, trong Thương Châu.

Trên một ngọn núi nổi tiếng ở Thương Châu.

Diệp Lạc và ba đệ tử khác của Vô Đạo Tông gặp nhau ở đây.

Lúc này, ở giữa bốn đệ tử, có đặt một bàn cờ.

Đang đánh cờ là Đạm Đài Lạc Tuyết và Trương Hàn.

Diệp Lạc và Tô Càn Nguyên ở bên cạnh vừa xem đánh cờ, vừa thưởng thức

cảnh đêm.

Sau khi đánh cờ một lát, Đạm Đài Lạc Tuyết hạ một quân cờ trắng xuống,

ngẩng đầu nhìn về phía nhị sư huynh nhà mình, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra

nụ cười.

“Nhị sư huynh, huynh cũng thua.”

Đạm Đài Lạc Tuyết mỉm cười nói.

“Muội… Sư muội, tài đánh cờ của muội, bọn ta người nào cũng không thắng

nổi muội…”

Trương Hàn nhìn bàn cờ, quân đen của mình bị ăn từng đoạn từng đoạn, rõ ràng

nhìn ra được Đạm Đài Lạc Tuyết giữ lực, hiện giờ trêu chọc hắn ta.

Hắn ta vô cùng bất đắc dĩ, hắn ta thực sự đã dốc hết toàn lực, nhưng căn bản

không phải đối thủ của kỳ đạo quái tài tứ sư muội.

Không chỉ hắn ta, ngay cả Diệp Lạc, Tô Càn Nguyên đều từng thử, căn bản

không phải đối thủ của tứ sư muội.

“Tứ sư muội, tài đánh cờ của muội, chỉ sợ gần thần rồi.”

Nghĩ tới đây, Trương Hàn không nhịn được sinh ra cảm khái.

“Gần thần? Nếu như có thần, ta cũng thắng được hắn.”

Đạm Đài Lạc Tuyết mỉm cười, vô cùng tự tin nói.

“Được rồi, sư muội, biết muội chơi cờ lợi hại rồi, đại sư huynh, nên thu đuôi

thôi, hai đại Thánh Địa đều xuất hiện, số mệnh Thương Châu chấn động đủ rồi,

bây giờ hẳn là đã tới thời cơ.”

Trương Hàn nhìn về phía Diệp Lạc.

Bọn họ đến đây, là dọn sạch hai châu, xây Thánh Địa cho Đạm Đài Lạc Tuyết

và Tô Càn Nguyên.

Nhưng mà tuy nói càn quét, nhưng thực tế, chỉ là bọn họ dẫn người tới đây.

Thậm chí bọn họ đều không cần ra tay, để đám thuộc hạ đi xem là được.

“Ừm, đã tới lúc nên kết thúc, lão tam, còn có sư muội, các ngươi xây Thánh Địa

xong, không thể lười nhác như bây giờ, phải chú ý nhiều tình hình phát triển của

Thánh Địa, tìm kiếm nhiều đệ tử có thiên phú cường đại dạy bảo, hai ngươi hiểu

không?”

Diệp Lạc thản nhiên mở miệng nói.

“Đã rõ, đại sư huynh.”

“Ừm, đại sư huynh, ta đã biết.”

Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết đều mở miệng.

“Nói đến chuyện này, đại sư huynh, ta có chuyện muốn hỏi huynh.”

Bỗng nhiên Trương Hàn nghĩ tới gì đó, mở miệng dò hỏi.

“Chuyện gì?”

Diệp Lạc quay đầu nhìn về phía lão nhị này, dò hỏi.
Bình Luận (0)
Comment