Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 479

Lại dời mắt nhìn Sở Duyên đang ngồi khoanh chân trên tảng đá lần nữa.

Lão ta thở dài một hơi.

Xác định mình không có khả năng cúi đầu nói ra, chỉ có thể đánh mất ý nghĩ

này.

Bạch Trạch chỉ có thể cầm chổi, đi lên núi trở về.



Cùng lúc đó.

Khu vực đệ tử cư trú.

Bên ngoài một tòa cung điện.

Lý Nhị Cương đưa Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân tới nơi này xong, thì rời đi, nơi

này là khu vực đệ tử cư trú, hắn ta cũng biết mình không thích hợp ở lâu.

Ở bên ngoài cửa đại điện, chỉ còn lại Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân còn đang mê

mang.

Hai bọn họ đã mê mang một ngày.

Thực sự không biết nên làm thế nào lý giải lời nói của sư tôn.

Một cái là sáng tạo chi đồng, cái còn lại là hư vô chi đồng.

Khiến hai bọn họ cảm thấy mờ mịt.

Hoàn toàn không biết nên tu luyện kiểu gì.

“Tỷ tỷ, chuyện này… Chuyện này nên làm gì bây giờ?”

Đồ Dạ Lân nhỏ giọng nói, có chút không biết phải làm sao.

“Đệ… Đệ nghe hiểu lời sư tôn nói không?”

Đồ Tuyết Hi cũng rất loáng thoáng.

“Tỷ tỷ, ta nghe không hiểu…”

Đồ Dạ Lân mê mang lắc đầu.

Nghe thấy những lời này.

Đồ Tuyết Hi không nói gì thêm, im lặng.

Hai bọn họ đều nghe không hiểu, rốt cuộc sư tôn nói gì với bọn họ vậy?

Trong lòng mơ hồ có chút suy đoán.

Có phải là…

Sư tôn đang lừa gạt bọn họ hay không?

Tuy đều có suy đoán này, nhưng bọn họ không dám nói ra, sư tôn cứu bọn họ từ

trong cực khổ ra, vốn là đại ân.

Cho dù sư tôn thực sự lừa gạt bọn họ.

Vậy bọn họ cũng tuyệt đối không có bất cứ oán hận nào.

Bởi vì thiên phú của bọn họ đã phế đi.

Có lẽ sư tôn lừa gạt bọn họ, chỉ vì muốn tốt cho bọn họ, sợ bọn họ vì chuyện

không thể tu hành, suy sụp cả đời, cho nên lừa gạt bọn họ, tránh cho bọn họ nản

lòng thoái chí.

Khi hai người nghĩ tới đây, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới giọng nói.

“Thất sư muội, bát sư đệ, hai người sao thế?”

Chỉ thấy Hoa Thần Y đi từ bên đường tới.

“Sư huynh.”

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân lập tức biết rõ là ai tới, nhao nhao cúi người thi lễ về

phía Hoa Thần Y đang đi tới.

Tai bọn họ bị phế, nhưng nghe vẫn vô cùng nhạy bén.

“Ừm, sư muội sư đệ không cần đa lễ, sư huynh đến xem tình hình của các

ngươi, thế nào, cảm thấy cơ thể ra sao?”

Hoa Thần Y đi tới, cười ôn hòa nói.

“Sư huynh, vết thương và độc trên người hai bọn ta đều đã khỏi hẳn, đa tạ sư

huynh quan tâm!”

So với Đồ Dạ Lân rụt rè, vẫn là Đồ Tuyết Hi có vẻ giỏi giao tiếp, chủ động đi

tới nói.

“Ừm, vết thương tốt hơn là được, có lẽ hôm nay sư tôn đã truyền đại đạo cho

hai người đúng không? Không biết hai người có ngộ ra không? Nếu không ngộ

được, hoặc là có chỗ nào khó hiểu, có thể xin ta chỉ bảo, hoặc đi thỉnh giáo Tô

sư tỷ.”

Hoa Thần Y mở miệng nói.

Những lời này vừa nói ra, cơ thể Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều run rẩy.

Nghe ý của vị sư huynh này, hình như biết sư tôn sẽ truyền thụ đại đạo cho bọn

họ.

Chẳng lẽ sư tôn đều truyền thụ cho các đệ tử như vậy ư?

Hai con hồ yêu đều vô cùng hoang mang.

Cuối cùng vẫn là Đồ Tuyết Hi đứng ra.

“Không dối gạt sư huynh, sư tôn đúng là truyền đại đạo cho bọn ta, nhưng bọn

ta đối với đại đạo này có chút… Có chút khó hiểu, thậm chí cảm thấy…”

Sau khi nói một lát, Đồ Tuyết Hi không biết phải hình dung như thế nào.

“Chuyện hoang đường? Ăn nói linh tinh? Có phải sư muội muốn nói những lời

như vậy hay không?”

Hoa Thần Y giống như nhìn ra được Đồ Tuyết Hi muốn nói gì, bổ sung.

“Ta không có! Ta không phải! Ta không có ý này…”

Đồ Tuyết Hi hoảng sợ, vội vàng vung tay, nhanh chóng nói.

“Đừng sợ, sư muội, sư tôn không ở đây, không có người nghe thấy, hơn nữa

những lời ta nói đều là thật, lúc trước khi ta mới nhập môn, nghe sư tôn truyền

thụ, bản thân ta cũng cảm thấy sư tôn đang ăn nói linh tinh.”

Hoa Thần Y nhìn tay sư muội vung tới vung lui, thì vô cùng vui vẻ, hắn ta bất

chợt mở miệng.

“Nhưng…”



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Khu vực cư trú của đệ tử.

Hoa Thần Y đang kiên nhẫn giảng giải cho Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân.

“Nghe sư tôn truyền thụ, đúng là giống như đang ăn nói linh tinh.”

“Nhưng tuyệt đối không phải như vậy.”

“Những thứ sư tôn truyền thụ lại, tuy vô cùng khó mà tin, nhưng nó thực sự tồn

tại!”

“Ta không biết sư tôn truyền thụ cho hai ngươi cái gì, nhưng ta đoán, sư tôn

truyền thụ cho hai ngươi, tuyệt đối không khó tin như truyền thụ cho Tô sư tỷ.”

“Sư tôn truyền thụ cho Tô sư tỷ, gọi là gì ấy nhỉ? Khôi lỗi nhất đạo, lấy sợi dây

vận mệnh khống chế người khác! Cho dù khó tin tới mấy, cũng không khó tin

như thứ đồ chơi vận mệnh này được!”

Hoa Thần Y kiên nhẫn giải thích.

Chính hắn ta nói xong, đều đã lắc đầu.

Nếu đổi lại là hắn ta đi tu luyện sợi dây vận mệnh gì đó, Khôi Lỗi Nhất Đạo mà

nói, chỉ sợ hắn ta không tu được, thậm chí cảm thấy sư tôn ăn nói lung tung.

Nhưng sự thật không phải như vậy.

Tô Hề Tô sư tỷ ngộ ra được!

Vậy thì đại biểu không phải ăn nói linh tinh.
Bình Luận (0)
Comment