Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 478

Hắn cúi đầu nhìn một lát, phát hiện Đồ Tuyết Hi vẫn mê mang.

Hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể mở miệng lần nữa.

“Tuyết Hi, vi sư có thể nói, chỉ có nhiều như vậy, vi sư lại tặng ngươi một câu,

không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại, chỉ cần ngươi muốn nó tồn

tại, vậy nó sẽ tồn tại!”

Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, nói một câu.

Nói hết mọi chuyện, Sở Duyên không để ý tới Đồ Tuyết Hi đứng tại chỗ mê

mang.

Hắn lập tức nhìn về phía Đồ Dạ Lân ở phía sau.

Định dùng kiểu mẫu tương tự lừa gạt Đồ Dạ Lân này.

Chẳng qua hắn chỉnh sửa một chút.

Lừa gạt Đồ Tuyết Hi là sáng tạo chi đồng gì đó.

Lừa gạt Đồ Dạ Lân, Sở Duyên đổi thành hư vô chi đồng.

Đổi từ không đến có, từ hư tới thực thành từ có đến vô, từ thực đến hư, biến mọi

thứ trở thành hư vô, lấy chuyện này phai mờ kẻ địch.

Lừa gạt một bộ lại một bộ.

Xong việc, Sở Duyên lại làm bộ làm tịch cho Đồ Dạ Lân một câu.

“Dạ Lân, vi sư tặng ngươi một câu, ngươi muốn truy tìm suy nghĩ trong lòng,

ngươi nói nó không, nó không nên tồn tại, vậy nó sẽ không nên tồn tại! Nếu như

có thể hiểu rõ những lời này, vậy ngươi có thể nhập đạo này!”

Sở Duyên sờ đầu Đồ Dạ Lân, chậm rãi nói.

Sau khi hắn nói xong, đôi mắt rủ xuống, nhìn về phía hai đệ tử nhất định sẽ dạy

thành phế vật.

Hai người giống nhau như đúc, trên mặt tràn ngập vẻ mờ mịt.

Xem ra hai người này thực sự không hiểu.

Ổn định ổn định rồi!

Hệ thống bình luận nhất định sẽ thành phế vật, cộng thêm hắn lừa gạt, tuyệt đối

ổn định…



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Lúc chạng vạng tối.

Dưới sơn môn.

Sở Duyên đứng ở đó, chắp hai tay ở sau lưng, lẳng lặng nhìn Đồ Tuyết Hi và

Đồ Dạ Lân mê mang được Lý Nhị Cương đón lên núi.

Hắn vừa nhìn, trên mặt vừa lộ ra ý cười.

Có thể nói hai đệ tử này nhất định sẽ thành phế vật.

Người nào tới cũng không có tác dụng.

Lần này hai tiểu cảnh giới sẽ tới tay.

Nhưng mà có chút hơi đáng tiếc.

Đệ tử giống như Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, thực sự quá ít.

Lúc trước hắn đi dạo một vòng, là người hay quỷ đều có một chút khả năng

thành tài, chỉ riêng đệ tử như Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, hệ thống đánh giá

không thành tài mới có thể tính.

Nếu đệ tử giống như hai con hồ yêu này nhiều một chút, vậy thì tốt rồi.

Sở mỗ hắn không có lòng tham.

20 người như vậy là được.

Đáng tiếc.

Loại đệ tử này quá ít.

“Sở đạo hữu, ngươi đang nhìn gì thế?”

Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói.

Sở Duyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, con hàng Bạch Trạch cầm chổi đứng

cách hắn không xa, trên mặt mang theo ý cười nhìn hắn.

Khi thấy Bạch Trạch xong, Sở Duyên trợn tròn mắt, có chút vô lực châm chọc.

Con hàng này, từ buổi sáng hắn dạy đệ tử đã bắt đầu quấn lấy hắn, còn hỏi hắn

một số vấn đề kỳ lạ.

Nói cái gì mà nên nhập bọn thế nào?

Hắn cũng không biết nhập hỏa cái gì, sao trả lời con hàng này?

Kết quả là, Sở Duyên nói không biết.

Nhưng Bạch Trạch sống chết không chịu đi, chính là muốn hỏi ra đáp án, khiến

Sở Duyên cảm thấy hơi bực bội.

“Sao ngươi còn chưa đi?”

Sở Duyên hơi bất đắc dĩ hỏi.

“Không đạt được đáp án từ miệng Sở đạo hữu, sao ta có thể đi?”

Bạch Trạch cười khẽ nói.

Khi đôi mắt lão ta nhìn thấy quang điểm kim sắc quanh người Sở Duyên, thì vô

cùng nhiệt huyết.

“Đã nói, bổn tọa không biết ngươi đang nói gì.”

Sở Duyên xua tay, có chút không kiên nhẫn.

Sau khi hắn nói xong, thì đi tới tảng đá ngồi xuống.

“Sở đạo hữu, nói cho mình ta nghe là được, ta tuyệt đối không truyền ra ngoài.”

Bạch Trạch đi theo, dựa vào bên cạnh tảng đá, truy hỏi.

“Bổn tọa thực sự không biết ngươi đang nói gì, ngươi nói nhập bọn, rốt cuộc là

nhập bọn gì?”

Sở Duyên thực sự bị làm phiền có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn

Bạch Trạch, dò hỏi.

Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt Bạch Trạch kỳ lạ.

Lão ta ấp úng, vẫn luôn không nói nên lời.

Chẳng lẽ thực sự muốn lão nói thẳng “nhập bọn” này nghĩa là gì, nói lão ta

không biết xấu hổ, lão ta muốn nhập vào Thiên Địa thời đại mới ư?

Bên kia, Sở Duyên thấy Bạch Trạch không nói lời nào, cũng chẳng muốn nói gì

thêm, im lặng định tu luyện một lát, kéo cảnh giới của bản thân lên cảnh giới

Luyện Khí một lần nữa.

Bạch Trạch thấy thế, cũng không thể nói gì thêm, chỉ có thể đứng một bên lo

lắng suông, lão ta thực sự không thể vứt bỏ mặt mũi, nói muốn cúi đầu với

Thiên Địa mới.

Đúng lúc này, bỗng nhiên lão ta cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn thoáng

qua bầu trời bên ngoài Đông Châu, trong đôi mắt hiện lên chút kim quang.

“Số mệnh hai châu kia đang hỗn loạn, đang chấn động à? Đây là chuyện gì xảy

ra thế?”

Bạch Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lão ta lắc đầu, không lựa chọn xen vào việc của người khác
Bình Luận (0)
Comment