Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 477

“Đệ tử… Đã rõ!”

Đồ Tuyết Hi do dự một lát, vẫn gật đầu.

“Như vậy, các ngươi có bằng lòng tiếp nhận bổn tọa truyền thừa đại đạo hay

không?”

Sở Duyên thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói.

Hắn để hai tay sau lưng không ngừng xoa xoa.

Trong lòng đang đánh giá, nên nói như thế nào, truyền thụ “đồng thuật” cho hai

đệ tử.

Dạy hai đệ tử không có mắt “đồng thuật”, cho dù thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ…



Vô Đạo Tông, bên ngoài sơn môn.

Từng cơn gió mát, thổi qua, cuốn lá rụng trên đường núi lên, theo gió khẽ bay.

Bên cạnh đường núi, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân quỳ rạp trên đất, trên mặt lộ ra

vẻ thành khẩn.

Mà phương hướng bọn họ quỳ, có đứng một bóng người.

Bóng người này chính là Sở Duyên.

Lúc này, Sở Duyên để hai tay ở sau lưng, lẳng lặng đứng đó, ở quanh người hắn

có vô số quang điểm kim sắc vờn quanh, giống như từng ngôi sao, bảo vệ chủ

tinh chói mắt.

“Hai người các ngươi đứng dậy đi.”

Sở Duyên xua tay, nhẹ giọng mở miệng.

“Dạ, sư tôn.”

Lúc này Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân mới đứng dậy một lần nữa.

“Hai người các ngươi, có bằng lòng tiếp nhận vi sư truyền thừa đại đạo hay

không?”

Sở Duyên quay đầu nhìn về phía hai người, mở miệng hỏi, giọng nói mang theo

nghiêm túc, giống như hắn thực sự có đại đạo gì đó có thể truyền thừa.

“Đệ tử Tuyết Hi Dạ Lân nguyện ý!”

Hai con hồ yêu đều mở miệng.

“Như vậy rất tốt, vậy thì bước từng bước tới, Tuyết Hi tiến lên vài bước, dựa

theo bối phận, ngươi là thất đệ tử của vi sư, Dạ Lân là bát đệ tử, nên để ngươi

tiếp nhận truyền thừa của vi sư!”

Sở Duyên thản nhiên nói.

Nghe thấy những lời này.

Đồ Tuyết Hi không nghĩ nhiều, đi về trước mấy bước, đến gần Sở Duyên hơn

một chút.

“Tuyết Hi, vi sư truyền cho con, không khác gì Dạ Lân lắm, vi sư muốn truyền,

chính là đồng chi đại đạo!”

Sở Duyên nhẹ giọng nói.

Sau khi hắn nói xong, có chút xấu hổ sờ tóc mình.

Truyền “đồng đạo” cho hai người mù, loại chuyện này chỉ có hắn mới làm

được.

“Đồng chi đại đạo sao?”

Đồ Tuyết Hi lẩm bẩm một câu, giống như có chút khó hiểu.

“Không sai, đúng là đồng chi đại đạo! Lấy đồng tử làm gốc, diễn hóa đại đạo!”

Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, vô cùng tự tin nói.

Đừng nói, tiến vào trạng thái của hắn, thực sự có vài phần dáng vẻ của cao

nhân.

Đặc biệt phối với quang điểm quanh người, rất giống như một vị thần.

“Nhưng mà sư tôn, hai đệ tử đều không còn… Không còn đồng tử nữa.”

Đồ Tuyết Hi do dự một lát, dò hỏi.

“Ngu ngốc, ngu ngốc!”

“Trên đường trở về, không phải vi sư đã sớm nói với hai ngươi, Tâm Nhãn ư?

Tâm Nhãn mới là đồng tử chân chính! Mắt thường là mắt phàm! Sao được xưng

tụng một chữ đồng?”

Sở Duyên vung ống tay áo, giọng nói có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Tâm Nhãn… Xin hỏi sư tôn, Tâm Nhãn ở đâu?”

Đồ Tuyết Hi có chút mê mang hỏi.

“Tâm Nhãn, đương nhiên trong tim!”

Sở Duyên quả quyết trả lời.

“Nhưng vì sao đệ tử không cảm nhận được Tâm Nhãn… Đệ tử nhìn thế giới

này, vẫn không nhìn thấy.”

Đồ Tuyết Hi mê mang, lại hỏi.

“Bởi vì ngươi còn chưa tu luyện đồng chi nhất đạo, nếu như ngươi thành công

tu luyện đồng chi nhất đạo đến nhập môn, Tâm Nhãn tự hiện ra!”

Sở Duyên thản nhiên nói.

“Xin hỏi sư tôn, vậy nên tu luyện đồng chi nhất đạo thế nào?”

Đồ Tuyết Hi lại hỏi.

“Đồng chi nhất đạo, phân ra nhiều loại, một pháp thông, vạn pháp thông, ngươi

chỉ cần tu luyện một loại là được, vi sư muốn ngươi tu luyện, chính là sáng tạo

chi đồng trong đồng chi nhất đạo! Như thế nào là sáng tạo chi đồng? Quá trình

không có đến có, từ hư tới thực, đó là sáng tạo!”

Sở Duyên một hơi nói xong, hơi thở ra một hơi, cúi đầu nhìn về phía Đồ Tuyết

Hi.

Sau khi thấy vẻ mặt mê mang của Đồ Tuyết Hi, hắn an tâm.

Nghe không hiểu thì tốt, nghe không hiểu thì tốt.

“Đệ, đệ tử nên tu luyện thế nào…”

Đồ Tuyết Hi mờ mịt.

Theo như lời sư tôn nói, nàng có thể hiểu.

Sáng tạo chi đồng, sáng tạo mọi thứ, nàng biết.

Nhưng vì sao sư tôn nhà mình nói xong toàn bộ, lại không nói nên tu luyện thế

nào?

“Nên tu luyện như thế nào, ngươi còn không hiểu ư? Không đến có, từ hư đến

thực, đây là sáng tạo chi đồng! Không đến có, vốn nên tự ngươi ngộ ra! Đợi khi

nào ngươi nói nó có! Vậy nó có, ngươi mới tính nhập đạo này, đến lúc đó Tâm

Nhãn tự hiện ra!”

Sau khi Sở Duyên nói xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng, không đến có, đại biểu

tự mình ngộ, khi nào ngộ ra được, khi đó sẽ có, hắn đúng là thiên tài.

“Sư, sư tôn, chuyện này… Chuyện này…”

Trên gương mặt tinh xảo của Đồ Tuyết Hi tràn ngập mê mang.

Nàng luôn cảm thấy sư tôn nhà mình ăn nói lung tung.

Nhưng nàng cũng cảm thấy sư tôn không có khả năng đùa giỡn nàng.

“Tóm lại, vi sư có thể nói, đã nói với ngươi, còn lại cần dựa vào chính ngươi

ngộ ra, nếu không ngộ ra được đường, cần vi sư giúp đỡ, không phải thuần túy

là con đường của ngươi, đối với tương lai ngươi mạnh dần sẽ có ảnh hưởng rất

lớn.”

Sở Duyên nghiêm túc nói.
Bình Luận (0)
Comment