May mắn, may mắn, đôi mắt chưa mọc ra.
Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.
Hắn nhớ rõ hệ thống từng nói, đôi mắt mới là thiên phú của hai con hàng này.
Sở Duyên vốn định từ trên tảng đá xuống, nghênh đón hai đệ tử này.
Nhưng nghĩ lại, hai đệ tử này đã mọc đuôi, nhỡ đâu thiên phú cũng mọc ra thì
sao?
Vẫn nên dùng hệ thống tra xét, lại tra thêm lần nữa, như vậy mới đảm bảo một
chút.
Sở Duyên im lặng mở chức năng tra xét của hệ thống.
Một màn ảnh màu lam ngưng tụ trước mắt.
[Đối tượng tra xét: Đồ Tuyết Hi.]
[Chủng tộc: Yêu – Huyễn hồ.]
[Tu vi: Cảnh giới Luyện Khí.]
[Thể chất: Huyễn hồ ma nhãn (thất).]
[Đánh giá: Yêu này đã làm tra xét, huyễn hồ ma nhãn mất đi, thiên phú bị phế,
tuyệt đối không thể thành tài, mong ký chủ yên tâm.]
…
[Đối tượng tra xét: Đồ Dạ Lân.]
…
[Đánh giá: Yêu này đã làm tra xét, huyễn hồ ma nhãn mất đi, thiên phú bị phế,
tuyệt đối không thể thành tài, mong ký chủ yên tâm.]
Nhìn đến đây.
Sở Duyên hoàn toàn yên tâm.
Hệ thống tra xét hai lần, hai lần khiến hắn an tâm.
Như vậy còn có thể thành tài ư?
Nếu lần này còn có thể thành tài, hệ thống này không cần cũng được!
Sở Duyên đứng dậy khỏi tảng đá, bóng dáng cử động, khẽ bay tới trước sơn
môn, nhìn chăm chú ba người từ trên núi xuống.
Rất nhanh, Lý Nhị Cương dẫn theo hai con hồ yêu đi tới trước mặt hắn.
“Tông chủ, người đã dẫn tới cho ngươi, vết thương trên người bọn họ là do Hoa
đại nhân chữa trị.”
Lý Nhị Cương không dám liều lĩnh nhận phần công lao này, vội vàng nói.
“Ừm, mang tới là tốt, còn chuyện vết thương, ngươi và Tiểu Lục làm rất tốt,
ngươi có thể trở về, buổi tối ngươi tới đây đón bọn họ là được.”
Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, thản nhiên nói.
“Ồ… Ồ… Ồ… Được.”
Lý Nhị Cương xoay người muốn rời đi, miệng còn đang lẩm bẩm, không biết
Tiểu Lục là ai.
Nhưng nghĩ lại thì biết.
Tiểu Lục hẳn là chỉ Hoa Thần Y.
Xưng hô này.
Chậc chậc.
Lý Nhị Cương lắc đầu, đi lên núi.
Lý Nhị Cương rời đi.
Dưới sơn môn, chỉ còn lại Sở Duyên và Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân.
“Đệ tử Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân bái kiến sư tôn.”
Hai con hồ yêu đều vô cùng tôn kính quỳ xuống với Sở Duyên, cúi người thi lễ.
“Đôi mắt hai ngươi không tiện, không cần đa lễ, đều đứng dậy đi.”
Sở Duyên xua tay, đi mấy bước tới bên ngoài sơn môn, mặt hướng đường núi,
lẳng lặng quan sát đường núi.
“Dạ, sư tôn.”
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ngoan ngoãn đứng dậy.
Thông qua lỗ tai, bọn họ có thể nhận biết được vị trí của Sở Duyên, im lặng đi
tới phía sau Sở Duyên, nhu thuận đi theo.
“Vi sư bảo Lý Nhị Cương dẫn hai ngươi đến đây, là muốn truyền đạo tu hành
cho hai ngươi, hai ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, thản nhiên nói.
Những lời này vừa nói ra.
Cơ thể Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều run lên, giống như hơi kích động.
Nhưng chỉ kích động một thời gian ngắn, Đồ Tuyết Hi vẫn đi ra một bước.
“Sư, sư tôn, hai đệ tử vô cùng cảm kích sư tôn muốn truyền đạo tu hành cho đệ
tử, nhưng mắt của hai đệ tử đều bị phế, thiên phú của hai đệ tử đều dựa vào mắt,
đôi mắt phế đi, hai đệ tử mất đi khả năng tu hành, đệ tử không nguyện sư tôn
mất quá nhiều tinh lực lên người hai đệ tử, cầu xin sư tôn cho bọn ta sống qua
cả đời là được.”
Giọng nói của Đồ Tuyết Hi mang theo đau thương rất lớn.
Nghe thấy những lời này trong lòng Sở Duyên vui lên.
Đương nhiên là hắn biết hai đệ tử này nhất định thành phế vật.
Nếu không thì hắn không có khả năng thu nhận hai đệ tử này.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng không thể để hai đệ tử này biết rõ.
Ít nhất vẽ cái bánh mì to cho bọn họ, khiến hai đệ tử này có chút ý chí chiến đấu
mới được.
Đại pháp lừa gạt cần chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên chậm rãi xoay người, nhìn về phía Đồ Tuyết Hi.
“Thiên phú đã phế ư? Chỉ là mất đi đôi mắt, có thể coi là phế à? Đôi mắt của hai
ngươi đúng là rất mạnh, nhưng có một vị, trên người có một khúc xương có thể
coi là Chí Tôn, hắn cũng mất đi khúc xương này từ nhỏ!”
“Nhưng hắn không bị phế, hắn vẫn mạnh dần lên, mạnh tới mức trở thành người
quay lưng về phía thương sinh!”
“Tuyết Hi, Dạ Lân, nhớ kỹ, không ai là phế vật, có thể phế một người, vĩnh viễn
chỉ có chính hắn!”
“Chỉ cần ngươi không thấy ngươi phế, ngươi vĩnh viễn không có khả năng
phế!”
Giọng nói của Sở Duyên mang theo tính hấp dẫn, trút canh gà, không chút
nương tay.
“Chuyện này… Sư, sư tôn, đệ tử sai rồi.”
Môi Đồ Tuyết Hi run run, nàng bất chợt quỳ xuống, quỳ trước mặt Sở Duyên.
Đồ Dạ Lân ở phía sau cũng quỳ xuống theo.
“Đệ tử của vi sư, không có người yếu kém, nếu các ngươi thực sự yếu, vi sư
không có khả năng nhận các ngươi làm đồ đệ, hiểu chưa?”
Sở Duyên không nâng hai đệ tử này dậy, mà trầm giọng nói.