Đương nhiên là hắn ta cũng nghe ra được, đây là Hoa Thần Y đang châm chọc
đại pháp chữa bệnh lúc trước của hắn ta.
“Sư đệ, vết thương trên người sư muội sư đệ, còn có cái đuôi đôi mắt, đệ đều có
thể chữa khỏi ư?”
Tô Hề đứng một bên đi tới, hỏi.
“Vết thương trên người và trúng độc đều có thể, đứt đuôi cũng hoàn toàn có thể
mọc dài ra, chẳng qua đôi mắt thì không được.”
Hoa Thần Y vừa chữa trị, vừa trả lời Tô Hề.
“Vì sao?”
Tô Hề nhíu mày hỏi.
“Đôi mắt của hai vị sư muội sư đệ này rất đặc biệt, hình như do thiên phú nào
đó biến thành, chỉ dựa vào y đạo của ta, căn bản không thể tái sinh.”
Hoa Thần Y lắc đầu nói.
“Vậy nên làm gì bây giờ? Không thể để sư muội sư đệ vẫn luôn không nhìn
thấy được.”
Tô Hề nhẹ giọng mở miệng.
Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đang ngất xỉu nằm
trên đất, loáng thoáng thấy được bóng dáng nàng từng cơ khổ không nơi nương
tựa.
“Yên tâm đi, sư tỷ, nếu sư tôn thu nhận hai bọn họ làm đồ đệ, đương nhiên là có
thể giúp bọn họ khôi phục.”
“Khiến ta cảm thấy tò mò, chính là rốt cuộc đôi mắt của bọn họ là gì.”
Hoa Thần Y hơi tò mò nói.
“Đôi mắt sao? Đôi mắt của bọn họ làm sao thế?”
Tô Hề căn bản không nhìn ra được gì.
“Đôi mắt của hai bọn họ vô cùng đặc biệt, tuy hiện giờ không còn, nhưng vẫn
khiến người ta cảm nhận được, đôi mắt của bọn họ là một loại thiên phú rất
mạnh, chỉ sợ mạnh hơn Y Cốt Tử Tâm của ta, pháp lực của ta ở kề bên bọn họ
tinh thần đều có cảm giác hoảng hốt.”
Hoa Thần Y nhỏ giọng nói.
Đôi mắt đã mất đi, vẫn còn hiệu quả này.
Nếu đôi mắt vẫn còn, chỉ sợ sẽ rất mạnh.
Hai vị sư muội sư đệ này không đơn giản.
“Dựa theo lời sư đệ nói, chỉ sợ đôi mắt của hai vị sư muội sư đệ là thiên phú của
bọn họ.”
Tô Hề lẩm bẩm nói.
“Ừm, nhưng mà yên tâm đi, sư tôn thu nhận đệ tử, không có một người yếu
kém, tỷ ta như vậy, sư huynh sư tỷ như bốn thần tượng ở trên chúng ta cũng như
vậy, hai vị sư muội sư đệ mới vào cửa chắc chắn cũng như thế, sư tôn sẽ xử lý
toàn bộ.”
Hoa Thần Y tràn ngập tin tưởng sư tôn nhà mình.
Sư tôn nhà hắn ta thu nhận đệ tử, không có người yếu!
Bốn sư huynh sư tỷ vang danh thiên hạ ở phía trước, hắn ta và Tô Hề ở phía
sau.
Có nhiều ví dụ như thế.
Đủ để chứng minh toàn bộ.
Đệ tử của sư tôn, tuyệt đối không phế vật, chắc chắn tất cả có thể thành tài!
Có thể được sư tôn nhận làm đồ đệ, vậy thì đại biểu có vé vào cửa danh sách
cường giả đứng đầu thế gian!
Hoa Thần Y chính là tự tin đối với sư tôn nhà mình như vậy.
Hay là nói, đối với hắn ta mà nói, đây là hiện thực…
…
Ngày hôm sau.
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trên một tảng đá ở sơn môn.
Sở Duyên ngồi khoanh chân ở bên trên, trên hai tay hắn vờn quanh vô số quang
điểm kim sắc.
Hắn không ngừng hội tụ quang điểm kim sắc tới hai tay, giống như muốn áp súc
quang điểm kim sắc.
Nhưng lần nào áp súc của hắn cũng thất bại.
Quang điểm tỏa ra bốn phía.
Bây giờ không có ngoại lệ.
Sở Duyên nhìn quang điểm kim sắc phiêu tán xung quanh hắn, lắc đầu.
Hắn muốn chơi loại khí công nào đó, nhưng lần nào cũng thất bại.
Không thể làm được.
Sở Duyên thở dài một hơi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài sơn môn.
Đã trôi qua một ngày.
Lý Nhị Cương này, vẫn không đưa người của hắn tới.
Thực sự cần hắn tự mình đi sao?
Thôi, đợi thêm nửa canh giờ nữa vậy.
Nếu còn chưa đưa tới, vậy hắn sẽ tự mình đến một chuyến.
Sở Duyên nói thầm trong lòng, tiếp tục ngồi khoanh chân tại chỗ.
Hắn tiếp tục nghiên cứu quang điểm kim sắc quanh người hắn.
Dựa theo lời hệ thống nói, hiện giờ hắn ở trạng thái vô địch.
Trên lý luận, hắn có phải vô địch tuyệt đối hay không, giống như cho dù là
Thiên Đạo gì đó đến đây, hắn đều có thể chém xuống?
Vấn đề đến đây.
Năng lực này là hệ thống cho, trên lý luận hắn vô địch.
Vậy hắn có thể bắt hệ thống đánh một trận, sau đó lại vứt về hay không?
Sở Duyên nghĩ, vui vẻ, nếu hắn là vô địch tuyệt đối, chuyện này có thể làm
được.
Nếu hắn bắt được hệ thống, vậy hắn thực sự vô địch.
Nếu không thu thập được, hắn phải đi tìm hệ thống lý luận một chút, có phải
thực sự “vô địch” hay không.
Đang lúc Sở Duyên định thử một chút.
Bên sơn môn truyền tới âm thanh.
Sở Duyên ngẩng đầu lên nhìn.
Lọt vào trong tầm mắt là Lý Nhị Cương dẫn theo Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đi
tới.
Lúc này, hình tượng của hai con hồ yêu thay đổi.
Xiêm y cũ nát trên người Đồ Tuyết Hi đổi thành xiêm y màu lam nhạt, phía trên
thêu bông tuyết, cái đuôi bị cắt đứt đã dài ra, nhưng đôi mắt vẫn không có, dùng
một mảnh vải xanh che lại.
Đồ Dạ Lân cũng không khác mấy, trên người là bộ xiêm y màu đen, cái đuôi dài
ra, đôi mắt dùng vải đen che lại.
Sao cái đuôi lại dài ra rồi?