Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 485

Đồ Tuyết Hi căn bản không địch lại được huyễn tượng!

Nhìn thấy cảnh này, Hoa Thần Y kinh ngạc một chút.

Hắn ta đoán sai ư?

Huyễn tượng hồ yêu trung niên này là thật à? Không phải là ảnh tượng gì đó,

khẽ đụng vào là vỡ sao?

Hoa Thần Y vốn suy đoán, một cảnh giới Kim Đan, nếu là thật, như vậy muốn

đánh bại sư muội sư đệ vô cùng đơn giản.

Nhưng huyễn tượng này, vậy mà khiến Hoa Thần Y cảm thấy huyễn tượng này

chỉ là giả, không có bất cứ sức chiến đấu nào.

Bây giờ bị vả mặt.

Hắn ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp hai vị sư muội sư đệ nữa.

Hoa Thần Y im lặng một lát, bất chấp những quy củ này.

Huyễn tượng hồ yêu cảnh giới Kim Đan là chân thật.

Nhỡ đâu sư muội sư đệ xảy ra chuyện gì, hắn ta sợ sư tôn sẽ lột da hắn ta mất.

Lúc này Hoa Thần Y ra tay.

Quanh người hắn ta vô số tử khí tràn ngập mà ra, chỉ một lát sau, đã phủ kín

đám mây.

“Dừng tay đi!”

Hoa Thần Y dốc toàn lực ra tay, khiến cả người hắn ta giống như hóa thành Tử

Thần, toàn thân tràn ngập mùi vị tử vong, giống như bất cứ người nào đụng vào

hắn ta đều tử vong.

Bùm!

Vô số tử khí bao trùm cả đám mây.

Tháp linh của Trấn Ma Tháp cũng chú ý tới điểm này, thi triển lực lượng trong

tháp, muốn tiêu trừ sạch sẽ tử khí.

Nhưng đối mặt với Hoa Thần Y dốc toàn lực ra tay, chỉ trong thời gian ngắn,

vậy mà không làm gì được những tử khí này.

Hai bên chỉ có thể liên tục giằng co.

Huyễn tượng hồ yêu trung niên cũng bị tử khí hạn chế chế trụ, không có cách

nào nhúc nhích nữa.

Hoa Thần Y dựa vào thực lực của bản thân, cường bạo chống đỡ cả Trấn Ma

Tháp.

Nhưng chỉ là chống đỡ.

Hai bên người nào cũng không thể làm gì được người kia, hoàn toàn cầm cự

nhau.

Đồ Dạ Lân đang chạy trốn giống như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên ngây

ngẩn cả người, không tiếp tục chạy trốn nữa, lấy lại tinh thần, cái mũi khịt khịt,

giống như muốn tìm kiếm vị trí của Đồ Tuyết Hi.

Nhưng xung quanh đều là tử khí, dựa vào cái mũi căn bản không xác định được

vị trí.

Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ không cử động, tránh có

nguy hiểm.

Mà bên kia, Đồ Tuyết Hi vừa bị hất văng đi ở trên đám mây bên cạnh, gian nan

bò dậy.

Nàng giống như Đồ Dạ Lân, không thể phân biệt được vị trí của bản thân.

Nhưng nàng biết, sư huynh không đáng tin kia đang chống đỡ nguy hiểm cho

bọn họ.

“Vì sao… Vì sao ta sẽ sợ hãi hồ yêu từng làm hại chúng ta như vậy?”

Giọng nói của Đồ Tuyết Hi hơi run run nói.

Nàng ngửi được mùi quen thuộc.

Biết vừa truy giết bọn họ, chính là nhân vật cấp cao của hồ tộc kia.

Yêu từng tìm mọi cách hành hạ bọn họ.

Yêu từng lấy đi đôi mắt của bọn họ.

Đối mặt với yêu này, sợ hãi trong lòng bọn họ căn bản không thể ức chế.

Đồ Tuyết Hi rất muốn chiến thắng loại sợ hãi và sợ hãi này, nhưng cho dù làm

thế nào, nàng vẫn không thể làm được.

“Ta thực sự còn có thể tu luyện ư…”

Đồ Tuyết Hi đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng đối với tình hình của mình.

Mất đi đôi mắt, vốn khiến thiên phú của bọn họ phế đi.

Hiện giờ nàng ngay cả dũng khí đều không có, nàng còn có thể tu hành được

sao?

Đối với Đồ Tuyết Hi mà nói, hiện giờ nàng giống như mất đi mọi thứ, tất cả đều

không còn.

Dưới tình huống như vậy, nàng còn có thể mạnh dần được ư?

Quả nhiên, sư tôn sợ nàng tuyệt vọng, cho nên mới nói nàng có thể mạnh dần,

an ủi nàng mà thôi…

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Tuyết Hi lộ ra tuyệt vọng.

Đúng lúc này, tầng thứ ba của Trấn Ma Tháp, trên đám mây, từng đợt gió mát tự

nhiên sinh ra, vô cùng khéo léo thổi đi toàn bộ tử khí, bất chợt vờn quanh bên

cạnh Đồ Tuyết Hi.

Cùng lúc đó, trên mặt Đồ Tuyết Hi đột nhiên lộ ra vẻ đờ đẫn…



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, bên trong cự tháp.

Tầng thứ ba, trên đám mây.

Gió mát nhẹ thổi, thổi tới trên người Đồ Tuyết Hi.

Bỗng nhiên gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Tuyết Hi lộ ra vẻ đờ đẫn.

Trong đầu giống như bị một cái chùy to đánh trúng, hoảng hốt một lát.

Trong đầu Đồ Tuyết Hi chậm rãi xuất hiện một ý nghĩ.

Sáng tạo? Từ không đến có?

Trong đầu nàng loáng thoáng cảm thấy hiểu ra được gì đó, giống như cái gì

cũng không bắt được.

Những lời sư tôn từng nói với nàng đều từng câu xuất hiện ở trái tim.

“Không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại, chỉ cần ngươi muốn nó tồn

tại, vậy nó sẽ tồn tại!”

Gương mặt sư tôn như ẩn như hiện, xuất hiện ở trái tim nàng.

Từ không đến có…

Vốn không có khả năng sẽ có pháp quyết tu luyện gì đó.

Bởi vì toàn bộ đều là không.

Chỉ có nàng nói có, pháp quyết mới xuất hiện.

Lúc này mới chính thức từ không đến có.

Đạt tới cực hạn của đạo này, ngay cả pháp quyết đều cần từ không đến có xuất

hiện!
Bình Luận (0)
Comment