Lực hút trong hốc mắt Đồ Dạ Lân giống như muốn hút hạt châu kia vào trong
hốc mắt.
Sau khi giằng co một lát, viên trân châu dung nhập vào trong mắt Đồ Dạ Lân,
hắn ta che kín đôi mắt, quỳ rạp trên đất, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, giống như
đang chịu đau đớn rất lớn.
“Sư đệ, đệ không sao chứ?”
“Đệ đệ!”
Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi đều kịp phản ứng.
Nhanh chóng đi về phía Đồ Dạ Lân.
Hoa Thần Y còn nhanh chóng phóng ra sinh mệnh chi lực, dung nhập lên người
Đồ Dạ Lân, sợ Đồ Dạ Lân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng sinh mệnh chi lực của hắn ta còn chưa đụng tới Đồ Dạ Lân, chỉ đến gần
Đồ Dạ Lân hơn mười thước, đã biến mất một cách quỷ dị…
…
Tầng thứ 9 của Trấn Ma Tháp.
Nhìn sinh mệnh chi lực biến mất.
Hoa Thần Y sửng sốt, dừng bước, muốn kéo Đồ Tuyết Hi lại.
“Sư muội, đợi một lát! Dạ Lân sư đệ không đúng lắm.”
Hoa Thần Y cau mày, nhỏ giọng nói.
“Chuyện này… Dạ Lân làm sao vậy? Vì sao có thủ pháp giống với bóng người
vừa rồi?”
Đồ Tuyết Hi cũng cảm thấy khó hiểu, có chút sốt ruột.
Đương nhiên là nàng cũng thấy được, sinh mệnh chi lực vừa mới tiến lại gần đệ
đệ một chút, lập tức biến mất một cách kỳ lạ.
Giống như vừa rồi khi bọn họ chiến đấu kịch liệt với bóng người vạm vỡ.
Thủ pháp của hai người gần y như nhau.
“Xem trước một lát, vừa rồi hình như là sư đệ xảy ra chuyện gì đó, hủy diệt
bóng người vạm vỡ kia, hút hạt châu đi mất, chuyện này chưa chắc đã là chuyện
xấu, chúng ta đợi trước!”
Hoa Thần Y hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mở miệng nói.
“Dạ, sư huynh.”
Đồ Tuyết Hi gật đầu đồng ý, nhưng trên gương mặt vẫn tràn ngập lo lắng.
Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi không tiến lên nữa, đứng yên tại chỗ, nhìn động
tĩnh bên Đồ Dạ Lân.
Hai người dù ít dù nhiều đều có chút lo lắng.
Bọn họ lo lắng, đương nhiên là tình hình của Đồ Dạ Lân.
Nhưng mà cho dù hai người lo lắng thế nào, đều không tùy tiện tiến lên, cũng
lẳng lặng đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm vào Đồ Dạ Lân.
Ở trong tầm mắt của bọn họ.
Hai đầu gối của Đồ Dạ Lân quỳ trên đất, che kín mắt, giống như vô cùng đau
đớn.
Nhưng lực nhẫn nại của Đồ Dạ Lân rất mạnh, cứ thế không kêu ra tiếng, chỉ có
vẻ mặt dữ tợn.
Lại qua một lúc lâu sau, gương mặt Đồ Dạ Lân mới dịu đi một chút.
Sau khi gương mặt hắn ta dịu đi, quanh người hắn ta, từng đợt gió mát vẫn luôn
vờn quanh hắn ta, giống như đang chúc mừng hắn ta.
Đồ Dạ Lân cũng chậm rãi bò dậy, tay che đôi mắt cũng chậm rãi bỏ ra.
Ngay sau đó, Đồ Dạ Lân ngẩng đầu lên.
Quang mang chói mắt lóe lên mà qua.
Khiến Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi không khỏi nhắm mắt lại.
Đợi bọn họ lại mở mắt ra, nhìn về phía Đồ Dạ Lân, không khỏi đồng tử co rụt.
Chỉ thấy Đồ Dạ Lân đứng ở đằng kia, quanh người có gió mát vờn quanh, đôi
mắt trở nên vô cùng kỳ diệu.
Mắt trái là một vùng tối đen, không thấy bất cứ thứ gì, liếc mắt một cái nhìn qua
khiến người ta trầm luân, giống như linh hồn bị hút vào.
Mắt phải giống như một vùng hư vô, không thể miêu tả được, nhưng khiến
người ta có loại cảm giác, một khi chạm vào con mắt này, sẽ bị hư vô nuốt sạch.
“Từ có đến vô…”
“Tuần hoàn trong lòng ta, ta cho rằng nó không nên tồn tại, vậy thì nó không
tồn tại…”
Đồ Dạ Lân nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong đôi mắt hắn ta có hiểu ra.
Thì ra là thế…
Hắn ta đã hiểu!
Lúc này mới là ý tứ chân chính trong lời nói của sư tôn.
“Ta nói, nó không nên tồn tại!”
Bỗng nhiên Đồ Dạ Lân ngẩng đầu, dời mắt nhìn cự tháp dưới chân mình, chậm
rãi mở miệng.
Lời nói của hắn ta vừa vang lên.
Lực lượng vô hình lấy hắn ta làm trung tâm, nhanh chóng tràn ngập cự tháp này.
Tháp linh: “?”
Các ngươi có ý gì?
Hai người trước tiến vào còn đỡ, không kỳ lạ như vậy.
Hai người sau tiến vào, người sau còn kỳ lạ hơn người trước?
Một người động tí là đoạt quyền khống chế của nó, một tên khác ác hơn, động
một tí là muốn tòa tháp này của nó không tồn tại.
Làm người đi.
Cảm nhận được lực lượng vô hình đang thâm nhập.
Tháp linh không ngồi yên.
Sợ Trấn Ma Tháp thực sự không còn nữa, như vậy nó cũng phải biến mất.
“Ngươi… Tầng này tính là ngươi đã thông qua, ngươi đừng ra tay nữa, tầng cao
nhất của Trấn Ma Tháp là tầng 9, ngươi đã xông qua Trấn Ma Tháp, có thể trực
tiếp rời đi.”
Giọng nói của tháp linh từ trong hư không truyền ra, muốn khuyên bảo ba người
này rời đi.
Nghe thấy những lời này.
Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi sửng sốt một lát.
Sau đó bọn họ lập tức hiểu rõ.
Như vậy tính bọn họ đã qua cửa.
Bọn họ vừa định nói gì đó, bỗng nhiên cảm nhận được từng đợt dao động vô
hình truyền từ dưới chân Đồ Dạ Lân tới, bao trùm ra bốn phương tám hướng.
“Tình hình của Đồ Dạ Lân có chút không đúng lắm, ý thức không rõ ràng, hắn
giống như muốn giết tòa tháp này.”
“Ngăn cản hắn!”
Hoa Thần Y nhìn ra được động cơ của Đồ Dạ Lân, bị dọa sợ không nhẹ.