Nếu cả tòa tháp này bị hủy đi, có lẽ Giới Luật Điện cũng khó giữ được.
Đến lúc đó sư tôn hỏi tội, hắn ta là sư huynh đương nhiên phải gánh chịu.
Nghĩ tới điểm này.
Hoa Thần Y đâu còn đứng yên, từng tầng tử khí liên tục không ngừng bao trùm
lấy Đồ Dạ Lân, muốn ngăn cản Đồ Dạ Lân.
“Sư huynh, đợi một lát, để ta làm cho.”
Đồ Tuyết Hi vội vàng ngăn Hoa Thần Y, đi tới trước những tử khí này, quanh
người lóe lên ngân quang, vô số hỏa diễm tự nhiên sinh ra, va chạm với tử khí.
Xì xèo…
Hỏa diễm và tử khí tương giao.
Không ngừng có khói trắng xông ra.
Âm thanh xì xèo hoàn toàn không dứt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoa Thần Y vội vàng thu tử khí, tránh ngộ thương
Đồ Tuyết Hi.
Bên kia, Đồ Tuyết Hi thấy Hoa Thần Y rút đi tử khí, lúc này mới nhẹ nhàng thở
ra, quay mặt về phía Hoa Thần Y gật đầu.
Sau đó nàng mới quay về phía Đồ Dạ Lân hình tượng đã thay đổi.
“Dạ Lân! Còn không mau tỉnh táo lại! Phá hủy tòa tháp này, chẳng lẽ đệ không
sợ sư tôn trách cứ?”
Hiếm khi thấy được Đồ Tuyết Hi quát lớn với Đồ Dạ Lân.
Bị quát lớn một tiếng.
Đồ Dạ Lân còn đang không ngừng tản ra dao động hoảng hốt một lát, giống như
mới lấy lại tinh thần.
“Tỷ, tỷ tỷ.”
Đồ Dạ Lân kinh ngạc một lát, bỗng nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua.
Vừa mới nhìn qua, hắn ta lập tức phát hiện trên người mình không ngừng phóng
thích ra dao động.
Hắn ta sợ tới mức vội vàng tán dao động đi.
Vừa rồi hắn ta “đã hiểu” toàn bộ lời sư tôn nói, tinh thần trầm mê ở trong những
lời sư tôn nói lúc trước, cùng với những thứ hắn ta thu hoạch được.
Làm ra chuyện gì tất cả đều là làm trong lúc lơ đãng.
“Đệ thế nào?”
Hai chân của Đồ Tuyết Hi khẽ đạp hư không, chậm rãi đi tới bên cạnh Đồ Dạ
Lân, mở miệng hỏi.
“Không sao, tỷ tỷ, ta đã hiểu! Ta hiểu những lời sư tôn nói rồi! Còn có viên trân
châu kia, những thứ này nhất định đều là sư tôn tính xong xuôi…”
Đồ Dạ Lân vô cùng kích động mở miệng.
Hắn ta vừa nói, vừa giảng giải tác dụng con mắt mà hắn ta đạt được.
Dựa theo lời Đồ Dạ Lân nói, con mắt kia là mắt của một vị cường giả thời cổ, vị
cường giả kia am hiểu không gian chi đạo, còn tự mình rèn luyện con mắt thành
bảo vật.
Đạt được con mắt này, cộng thêm con mắt của hắn ta là thiên phú, cho dù mất đi
con mắt, nhưng hắn ta chỉ là mất đi thiên phú trong thời gian ngắn, hiện giờ có
một con mắt bảo vật, lập tức khiến thiên phú của hắn ta kích phát.
Hai thứ này dung hợp, cộng thêm hắn ta “đã hiểu” lời sư tôn nói.
Lập tức khiến Đồ Dạ Lân đứng dậy hoàn toàn.
Có được con mắt này, cộng thêm thiên phú của bản thân, Đồ Dạ Lân nắm trong
tay chân lý “từ có đến vô”.
Đó là trục xuất toàn bộ đến hư vô, khiến đối phương từ có biến thành vô!
Nói cách khác chính là, có lẽ ta không đánh lại ngươi, nhưng ta có thể trực tiếp
xóa bỏ ngươi…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Bạch Trạch đang đi trên con đường này.
Lão ta đang cấu tứ, nên làm thế nào, lão ta mới có thể xây dựng ra một tông
môn cường thịnh.
Còn cần phải nghĩ, nên làm thế nào mới có thể tìm được càng nhiều đệ tử có
thiên phú tuyệt luân, dạy ra đệ tử ưu tú.
Dùng những thủ pháp này đạt được công đức.
Ừm, dựa theo lời Sở đạo hữu nói.
Chỉ cần đủ công đức, vậy thì có thể thành công “nhập bọn”.
Đến lúc đó lão ta cũng có thể đạt được lực lượng của Thiên Địa!
Nhưng mà, nói đi nói lại.
Phải đi đâu, mới có thể tìm được đệ tử có thiên phú tuyệt luân?
Đệ tử giống như Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết,
lão ta thực sự không biết nên đi đâu tìm.
Bởi vì đệ tử như vậy quá ưu tú.
Ưu tú tới mức khiến lão ta gật đầu tán thưởng.
Bạch Trạch cảm thấy hoang mang đối với chuyện đi đâu tìm đệ tử có thiên phú
tuyệt luân.
Lão ta thực sự không biết nên đi đâu tìm.
Không liên quan tới phương diện pháp môn.
Hay là…
Đi thỉnh giáo Sở đạo hữu một chút?
Thôi đi.
Nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của Sở đạo hữu, lão ta lại tùy tiện đi thỉnh giáo,
trái lại sẽ khiến Sở đạo hữu chán ghét lão ta.
Không bằng đến hỏi những đệ tử của Sở đạo hữu, có lẽ lão ta có thể biết được
gì đó.
Bạch Trạch nghĩ như vậy, đang định đi tìm đám đệ tử.
Nhưng đúng lúc này.
Dao động quen thuộc truyền từ phía Giới Luật Điện tới.
Bạch Trạch bất chợt ngẩng đầu, nhìn về bên Giới Luật Điện, đồng tử hơi co rụt
lại.
Từ bên Giới Luật Điện, lão ta có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Khí tức này lúc trước khi Sở Duyên lập cự tháp xong, lão ta từng cảm nhận
được.
Lúc ấy lão ta không cảm nhận cẩn thận như vậy.
Chỉ cảm thấy quen thuộc.