Một lát sau.
Âm thanh soàn soạt truyền vào trong tai hắn.
Sở Duyên nhìn phía trên, ngẩng đầu lên nhìn, lọt vào trong tầm mắt thấy được
Lý Nhị Cương dẫn theo Hoa Thần Y và Tô Hề đi xuống.
“Sư tôn tông chủ.”
Ba người đi xuống, quay mặt về phía Sở Duyên, đều không hẹn mà cùng cúi
người thi lễ.
“Ừm, đều miễn lễ đi, Nhị Cương, nâng bàn đồ ăn trở về, ngoài ra ngươi cũng
trở về đi.”
Sở Duyên đứng dậy khỏi ghế, xua tay nói.
“Ồ… Ồ… Ồ… Ồ… Được, tông chủ, ta đã hiểu.”
Lý Nhị Cương sửng sốt một lát, vội vàng gật đầu, lập tức hiểu rõ tông chủ muốn
dặn dò hai đệ tử này, hắn ta không tiện nghe.
Hắn ta vội vàng gật đầu, cất ghế đi, sau đó nâng bàn đi lên núi.
Nhìn thấy Lý Nhị Cương rời đi.
Lúc này Sở Duyên mới dời mắt nhìn hai đệ tử.
“Hề Nhi, Tiểu Lục.”
Hai tay của Sở Duyên để sau lưng, quanh người vờn quanh quang điểm kim sắc,
thản nhiên mở miệng.
“Sư tôn, đệ tử ở đây.”
Hoa Thần Y và Tô Hề đều chắp tay đáp lại, vẻ mặt vô cùng tôn kính.
Đặc biệt là khi cảm nhận được quang điểm kim sắc huyền ảo quanh người sư
tôn nhà mình, càng cảm thấy sư tôn sâu không lường được, đâu dám có một
chút không tôn kính.
“Ừm.”
Sở Duyên nhìn bộ dạng tôn kính của hai đệ tử này, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn im lặng một lát, tiếp tục mở miệng…
….
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Bên ngoài sơn môn.
Sở Duyên nhìn hai đệ tử trước mặt mình, trầm ngâm một lát, cuối cùng ánh mắt
nhìn về phía Hoa Thần Y, chậm rãi mở miệng.
“Tiểu Lục, chỗ vi sư có nhiệm vụ muốn ngươi đi hoàn thành, nhiệm vụ này có
lẽ hơi khó khăn, nhưng vi sư hi vọng ngươi cố gắng hoàn thành, không biết
ngươi có bằng lòng không?”
Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, thản nhiên nói.
“Sư tôn, đệ tử nguyện ý!”
Hoa Thần Y không có bất cứ do dự gì, trực tiếp chắp tay nói.
“Hả? Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi một chút, là nhiệm vụ gì sao?”
Sở Duyên sửng sốt, hỏi.
“Sư tôn có ân đối với đệ tử, cho dù sư tôn có nhiệm vụ gì giao cho đệ tử, đệ tử
đều sẽ dốc toàn lực hoàn thành, cho nên đệ tử tuyệt đối không hỏi nhiệm vụ là
gì.”
Hoa Thần Y vô cùng nghiêm túc nói.
Nghe thấy những lời này, trái lại khiến Sở Duyên hơi kinh ngạc một chút.
Cừ thật.
Nếu không phải từng bị đệ tử này đâm sau lưng.
Hắn thực sự tin tưởng, đệ tử này là người thành thật.
Sở Duyên nói thầm trong lòng, mặt ngoài thì vẻ mặt không đổi.
“Không sai, Tiểu Lục ngươi rất không tệ.”
“Yên tâm đi, vi sư công đạo ngươi đi làm nhiệm vụ này, cũng có trợ giúp đối
với ngươi, vi sư muốn ngươi đến Thần Binh Các, đạt được sự tán thành của một
kiện thần binh trong đó.”
“Nếu không đạt được sự tán thành của thần binh, ngươi cứ ở lại trong Thần
Binh Các, nhiệm vụ này, Tiểu Lục ngươi hiểu rõ chứ?”
Sở Duyên làm bộ làm tịch, giống như đang khen Hoa Thần Y.
“Đến Thần Binh Các, đạt được sự tán thành của một kiện thần binh sao? Không
dối gạt sư tôn, ta vẫn luôn dự định đi xem, chẳng qua không có cơ hội mà thôi,
nếu sư tôn đã nói như vậy, vậy ta sẽ đi xem.”
Hoa Thần Y biết, sư tôn đây là vì tốt cho hắn ta, muốn hắn ta đạt được thần
binh, để tăng chiến lực, đương nhiên không có khả năng từ chối.
“Ừm, một khi đã như vậy, vậy ngươi đi đi, nhớ kỹ, không được thần binh tán
thành, tuyệt đối không thể ra khỏi Thần Binh Các, biết chưa?”
Sở Duyên luôn dặn dò mãi.
“Dạ, sư tôn, vậy đệ tử xin cáo lui trước.”
Hoa Thần Y lại cúi người thi lễ với Sở Duyên.
Sau đó mới ngoan ngoãn lui xuống, lên núi một lần nữa.
Bên kia.
Sở Duyên lẳng lặng đứng đó, để mặc gió mát thổi vào mặt, ánh mắt hắn nhìn
chằm chằm bóng dáng Hoa Thần Y.
Mãi đến khi bóng lưng Hoa Thần Y hoàn toàn biến mất trước mắt hắn, đi lên
núi, hắn mới thu hồi ánh mắt.
“Hề Nhi.”
Sở Duyên quay đầu, chuẩn bị xử lý đệ tử thứ hai.
“Sư tôn, đệ tử ở đây.”
Tô Hề tiến lên trước một bước, nhỏ giọng nói.
“Ừm…”
Sở Duyên khẽ gật đầu, đánh giá Tô Hề từ trên xuống dưới.
Không thể không nói, đệ tử này thay đổi rất lớn.
Hắn nhớ mang máng, trước đây đệ tử này vô cùng khiếp đảm, toàn thân đều
tràn ngập huyền diệu.
Cuối cùng vẫn là thay đổi…
Sở Duyên cảm khái một câu, lúc này mới tiếp tục mở miệng.
“Hề Nhi, vi sư định xuống núi một chuyến, dự định dẫn ngươi đi cùng, coi như
là rèn luyện một chút, ngươi bằng lòng không?”
Sở Duyên nhẹ nhàng mở miệng.
“Đệ tử nguyện ý!”
Tô Hề giống như Hoa Thần Y, không có một chút do dự, rất thẳng thắn gật đầu.
Nghe thấy những lời này.
Sở Duyên cũng yên tâm.
Hai đệ tử này đều đồng ý thì tốt.
“Như vậy rất tốt.”
“Hề Nhi, ngươi lên thu dọn đi, sau đó đi tới nơi này.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Dạ, sư tôn, đúng rồi sư tôn, có cần gọi Ngao Ngự tới hay không?”
Bỗng nhiên Tô Hề nhớ tới, trước đây sư tôn xuất hành, đều mang Ngao Ngự
theo, vì thế nàng có cần gọi Ngao Ngự đi cùng hay không.