“Ngao Ngự à? Đúng vậy, ngươi đi gọi hắn đi cùng chúng ta.”
Sở Duyên giật mình, thiếu chút nữa hắn quên chuyện này.
So với dựa vào mình bay, rõ ràng mang theo tọa kỵ có phong cách hơn.
“Dạ, sư tôn!”
Tô Hề lộ ra tươi cười, giống như có thể nhắc nhở Sở Duyên, là một chuyện vô
cùng đáng vui mừng.
Hơn nữa, chuyện này coi như gián tiếp giúp Ngao Ngự, khiến Ngao Ngự càng
thân thiết với sư tôn hơn.
Như thế Ngao Ngự sẽ rất vui vẻ.
“Ừm, đi đi.”
Sở Duyên xua tay, nói.
Nhìn thấy Sở Duyên lại gật đầu.
Tô Hề mới cung kính đi lên núi lần nữa.
Sở Duyên nhìn theo Tô Hề rời đi, không nghĩ nhiều cái gì, trở về trên bàn đá
một lần nữa.
…
Bên kia.
Vô Đạo Tông, phía sau núi.
Lúc này, Ngao Ngự đang cầm một cái bồn to trong tay không biết do thứ gì chế
tác thành thức ăn gia súc.
Hắn ta đang cầm thức ăn gia súc, không ngừng vung ra, cho đám linh trư trong
chuồng heo ăn.
Mỗi khi hắn ta vung thức ăn ra, đều cuốn lấy một linh trư ăn luôn.
Mỗi lần ăn một con linh trư, hắn ta đều lộ ra vẻ thỏa mãn.
Giống như ăn mỹ vị nhân gian.
Cộp cộp cộp…
Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền tới.
Nghe thấy tiếng bước chân này.
Ngao Ngự giật thót mình, cho rằng Lý Nhị Cương đến đây, hắn ta sợ tới mức
vội vàng dừng động tác cho linh trư ăn, chuyên tâm đổ thức ăn gia súc.
Bày ra bộ dạng vô cùng chăm chú.
“Ngao Ngự.”
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
“Hả?”
Ngao Ngự sững sờ một lát.
Không phải Lý Nhị Cương sao?
Hắn ta hơi quay đầu lại nhìn.
Thì thấy Tô Hề đang đi tới.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải Lý Nhị Cương thì tốt.
Trái tim vốn thấp thỏm của hắn ta, đều đã thả lỏng.
Nhưng câu nói kế tiếp của Tô Hề, thiếu chút nữa dọa chết hắn ta.
“Ngao Ngự, ngươi ở đây ăn vụng à?”
Tô Hề vươn đầu, nhìn thoáng qua chuồng heo hỏi.
“Ta không phải, ta không có, ngươi nhìn nhầm rồi!”
Ngao Ngự trực tiếp phủ nhận, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
“Ta nhìn thấy rất rõ.”
Tô Hề nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngao Ngự.
Khiến Ngao Ngự cảm thấy chột dạ.
“Được rồi được rồi, Tô đại nhân, ta chỉ ăn vụng một con mà thôi, chỉ là đói
bụng, ngươi trăm ngàn lần đừng nói với Lý Nhị Cương, hắn sẽ đánh chết ta
mất.”
Ngao Ngự vội vàng bỏ thức ăn gia súc trên tay xuống.
“Được, ta sẽ không nói, nhưng mà… Vì sao ngươi sợ Nhị Cương đại thúc như
vậy? Ta nhớ rõ Nhị Cương đại thúc là cảnh giới Kim Đan mà?”
Tô Hề vô cùng tò mò hỏi.
“Chuyện này… Chuyện này…”
Ngao Ngự im lặng một lát, hắn ta lập tức hiểu ra.
Đúng vậy.
Hắn ta là cảnh giới Hóa Thần!
Lý Nhị Cương chỉ là cảnh giới Kim Đan.
Hắn ta sợ cái búa?
Nói ra cũng kỳ lạ, vì sao hắn ta phải sợ cảnh giới Kim Đan?
Còn là cảnh giới Kim Đan không có bất cứ bảo vật gì, tu sĩ ba không.
“Đúng vậy! Ta sợ hắn làm gì? Tô đại nhân, ngươi đợi ta một lát! Ta đi tìm hắn
tính sổ!”
Ngao Ngự ngộ ra.
Hắn ta bước đi, muốn đi tìm Lý Nhị Cương tính sổ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Hề vội vàng giữ chặt Ngao Ngự.
“Đợi một lát, Ngao Ngự, lần này ta tới, là phụng mệnh sư tôn, sư tôn muốn dẫn
ta ra cửa một chuyến, bảo ngươi đi cùng, lúc này sư tôn ở dưới sơn môn.”
“Ta đề nghị ngươi trở về lại xử lý chuyện này, đừng để sư tôn đợi lâu.”
Tô Hề vội vàng nói.
Ngao Ngự: “?”
Tông chủ muốn xuất môn sao?
Mang theo hắn ta, có thể có ý gì? Còn không phải làm tọa kỵ…
Bỗng nhiên Ngao Ngự nhớ tới khi ở Vân Châu, Trương Hàn nói với hắn ta.
Chỉ một lần…
Bây giờ một lần lại một lần, khi nào mới kết thúc đây…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Bên ngoài sơn môn.
Sở Duyên nhìn thấy Tô Hề và Ngao Ngự đi tới, không khỏi lộ ra tươi cười.
Lúc này mới đi không bao lâu đã trở về.
Đệ tử này, tốc độ rất nhanh.
Xem ra không đi làm gì mờ ám, không tệ không tệ.
Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn về phía Tô Hề.
“Hề Nhi, khi ngươi đi lên, có thấy Tiểu Lục đi vào Thần Binh Các hay không?”
Sở Duyên sợ bên Hoa Thần Y làm ra hành động gì mờ ám, không khỏi mở
miệng hỏi.
“Hả? Sư tôn ta không thấy, sư tôn bảo ta đi tìm Ngao Ngự, cho nên ta căn bản
không đi tìm lục sư đệ, không biết lục sư đệ có đi vào Thần Binh Các hay
không.”
Tô Hề lắc đầu, có chút mê mang nói.
Nghe thấy những lời này.
Trái lại Sở Duyên nhíu mày.
Xuất phát từ cẩn thận, hắn có chút lo lắng, Hoa Thần Y này có làm hành động
gì mờ ám sau lưng hắn hay không.
Nhưng Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân là hệ thống phán định nhất định sẽ thành phế
vật.
Không có khả năng thành tài.
Dù sao nếu thành tài, vậy không phải mặt của hệ thống sẽ bị vả bôm bốp ư.
Một khi đã như vậy, vậy hắn còn lo lắng cái gì.