Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 505

Sở Duyên nghĩ như thế.

Chẳng qua trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng.

Trái lo phải nghĩ một phen xong, Sở Duyên dời mắt nhìn về phía Ngao Ngự.

“Ngao Ngự, ngươi đi lên xem đi, đi tìm Lý Nhị Cương, bảo hắn ta bỏ hết mọi

việc trong tay xuống, đến Thần Binh Các xem, nhìn chằm chằm tiểu lục, cần

phải dặn hắn, trăm ngàn lần đừng để tiểu lục ra ngoài, ngươi đi nhanh về nhanh,

bổn tọa ngồi đây đợi ngươi.”

Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, chậm rãi mở miệng nói.

“Dạ, tông chủ.”

Ngao Ngự quả quyết đồng ý.

Đặc biệt là khi nghe đi tìm Lý Nhị Cương, đôi mắt càng sáng lên, vẻ hưng phấn

xuất hiện trên mặt.

Sau khi nói xong, hắn ta không có bất cứ chần chừ gì, bóng dáng cử động, hóa

thành long ảnh bay vào trong tông.

“Chuyện này… Sư tôn…”

Tô Hề có chút mơ hồ.

Không rõ vì sao sư tôn nhà mình lại bảo Lý Nhị Cương đi nhìn chằm chằm Hoa

Thần Y.

Nàng không thấy rằng, sư tôn là muốn giám thị gì đó, dù sao theo ý nàng, sư tôn

ban cho bọn họ mọi thứ, sao có thể gây bất lợi cho bọn họ.

Sở dĩ nàng đặt câu hỏi, chỉ vì tò mò mà thôi.

“Vi sư thấy tính tình Tiểu Lục là người không kiên định lắm, nhất định sẽ không

ở Thần Binh Các chăm chỉ tham ngộ, cho nên bảo Lý Nhị Cương đi nhìn chằm

chằm.”

Sở Duyên lập tức trợn tròn mắt bịa đặt.

Sau khi hắn nói xong, mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói vô cùng tự

nhiên.

“Thì ra là thế, nếu lục sư đệ biết sư tôn dụng tâm như vậy, nhất định sẽ rất cảm

kích.”

Tô Hề lập tức hiểu ra.

“Ừm…”

Sở Duyên chỉ thản nhiên đáp lại một chữ, căn bản không muốn nhiều lời, lẳng

lặng chờ đợi.

Tô Hề thấy thế, không nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng phía sau Sở Duyên, cúi

đầu thưởng thức góc áo, bộ dạng cả người lẫn vật vô hại.

Cho dù là người nào nhìn thấy Tô Hề, đều không liên tưởng Tô Hề thành một

người tàn nhẫn lấy sợi dây khống chế vận mệnh của người khác.

Thực sự là ở mặt ngoài Tô Hề nhìn quá hiền lành.

Hai người đứng tại chỗ chờ đợi.

Bọn họ đợi không lâu lắm.

Chỉ đợi một lát là Ngao Ngự đã quay trở về lần nữa.

Mới trở về trên mặt Ngao Ngự mang theo sảng khoái tinh thần, giống như đi

làm chuyện gì nguy hiểm.

“Tông chủ, ta đã nói với Lý Nhị Cương, chúng ta có thể xuất phát.”

Ngao Ngự vỗ ngực nói.

“Ừm, nói xong thì tốt, hả? Tay ngươi bị làm sao thế?”

Sở Duyên vốn định gật đầu xuất phát, tình cờ thấy được bàn tay của Ngao Ngự.

Trên tay kia máu chảy đầm đìa, hình như là máu tươi.

Đây là…

Xảy ra chuyện gì thế?

“Ồ ồ, chuyện này à, tông chủ không có vấn đề gì lớn đâu, vừa rồi ta… Ừm, vừa

rồi ta không cẩn thận vấp ngã, cho nên xước tay, không có vấn đề gì.”

Ngao Ngự xua tay, cười nói.

Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên sửng sốt.

Không cẩn thận vấp ngã, xước tay, xước tay đều chảy máu như vậy sao?

Đánh giá cẩn thận, hắn không phải kẻ ngốc đúng không?

Loại lời nói dối này, Ngao Ngự cũng nói ra miệng được?

Nếu hắn nhớ không nhầm, Ngao Ngự cũng là một yêu cảnh giới cao, như vậy

cũng bị ngã, còn ngã chảy máu?

Sở Duyên cảm thấy, hắn cần sử dụng hệ thống tra xét một lần nữa, nhìn cẩn

thận xem, rốt cuộc con rồng này là cảnh giới Luyện Khí hay là cảnh giới

Nguyên Anh cảnh giới Hóa Thần.

Nói là làm ngay.

Lúc này Sở Duyên dùng hệ thống tra xét.

Một màn ảnh màu lam chỉ trong thời gian ngắn ngưng tụ trước mặt hắn.

[Đối tượng tra xét: Ngao Ngự.]

[Chủng tộc: Yêu – Long.]

[Tu vi: Cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.]

[Thể chất: Thương Long chi thể.]

[Đánh giá: Yêu này là long tộc, long tộc trời sinh thể chất cường đại, xếp hạng

đầu trong yêu tộc, thiên phú rất mạnh, nếu không chết, nhất định thành tài, rất

không đề nghị ký chủ nhận làm đồ đệ.]

Kiểu mẫu này…

Hoàn toàn không khác mà.

Một cảnh giới Hóa Thần, còn mạnh hơn khi hắn ở thời kỳ đỉnh phong, ngươi

nói vấp ngã, còn xước tay.

Khóe miệng Sở Duyên giật giật.

“Nào nào nào, ngươi nói vấp ngã, vậy ngươi ngã cho ta nhìn một cái, để ta nhìn

xem rốt cuộc ngươi ngã kiểu gì.”

Sở Duyên chỉ vào sàn nhà, mở miệng nói.

“Chuyện này… Được rồi, tông chủ, là ngã như thế này.”

Ngao Ngự làm bộ làm tịch, ngã nhào lên mặt đất, tay chạm vào mặt đất sau đó

bò dậy.

Sở Duyên: “?”

Ngươi thực sự coi ta là kẻ ngốc ư?

Nhìn động tác thuần thục của Ngao Ngự.

Sở Duyên vừa định xua tay, chẳng muốn hỏi nhiều cái gì.

Nhưng tình cờ lại thấy được trên cổ tay một cánh tay của Ngao Ngự cột một

mảnh vải, thứ này nhìn giống như kéo từ trên quần áo xuống.

“Mảnh vải này, ngươi dùng để làm gì thế?”

Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.

“Hả? Mảnh vải này sao?”

Ngao Ngự cúi đầu nhìn thoáng qua.

Phát hiện trên cổ tay mình đúng là quấn một mảnh vải.

Hắn ta không chút hoang mang, mở miệng nói.

“Tông chủ, mảnh vải này… Là lúc trước khi ta ở sau núi cho heo ăn, rảnh rỗi

nhàm chán, lấy y phục cột vào heo lên núi, khi cho heo chơi xoay vòng vòng

không cẩn thận xé rách.”

Ngao Ngự có chút chột dạ giải thích.
Bình Luận (0)
Comment