Đại khái nhìn một lát, ngoại trừ lắc đầu vẫn là lắc đầu.
Kiểu mẫu gần như giống nhau.
Tất cả đều là kiểu mẫu người qua đường phổ biến nhất.
Sở Duyên thở dài một hơi.
Không có bất cứ hứng thú gì.
Hắn xem như đã nhìn ra.
Những người qua đường này trên cơ bản đều giống nhau.
Mỗi người đều có khả năng thành tài.
Hắn tuyệt đối không nhận loại đệ tử này.
“Sư tôn, sao ngươi lại thở dài như vậy?”
Tô Hề đứng một bên nhận ra được Sở Duyên đang thở dài, mở miệng dò hỏi.
“Không có gì, đi thôi, đi vào trong thành nhìn một chút.”
Sở Duyên lắc đầu, để hai tay sau lưng, đi về phía trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Tô Hề và Ngao Ngự liếc nhau một cái, không dám nói gì thêm, im lặng theo sau
Sở Duyên.
Ba người đi trên đường thành trì phồn hoa, dẫn tới rất nhiều phàm nhân liếc
nhìn.
Thực sự là vì ba người quá bất phàm.
Cho dù Sở Duyên đã đóng trạng thái vô địch, quanh người không còn kim
quang, nhưng khí chất xuất trần vẫn tồn tại.
Tô Hề và Ngao Ngự thì càng không cần phải nói.
Bản thân đã cường đại, sao khí chất có thể bình thường.
Ba bọn họ một đường tiến lên.
Hấp dẫn không ít ánh mắt.
Đặc biệt là trên người Sở Duyên, loại khí chất mờ mịt giống như tiên khí đó,
phối với dung nhan của hắn, sẽ tạo ra lực sát thương rất lớn đối với những phàm
nhân này.
Không ít người nhìn Sở Duyên, đều nuốt nước bọt.
Sở Duyên thấy thế da đầu đều hơi run lên.
Hắn có chút muốn mở ra trạng thái vô địch lần nữa chạy trốn.
Vẫn luôn cảm thấy đám phàm nhân ở xung quanh muốn ăn thịt hắn.
Nếu là phụ nữ còn chưa tính.
Đám phàm nhân đàn ông là cái quỷ gì?
Sở Duyên dùng hệ thống tra xét không tra ra được gì, trái lại bị đám phàm nhân
này dọa sợ.
Ngay khi Sở Duyên sắp không nhịn nổi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đám người.
“Mọi người nhanh đến bên phiến yêu điếm xem lại có lượng lớn hàng mới, mọi
người có thể đi xem xem, có muốn mua gì không, có thể mua về nhà làm việc!”
Giọng nói này vang lên.
Nghe thấy những lời này.
Trong đám người bùng nổ, nhao nhao bàn tán xôn xao.
“Phiến yêu điếm lại bắt được yêu quái sao?”
“Đây là một lượng lớn yêu quái mới, mau đi xem một chút, cho dù không mua,
đi xem náo nhiệt cũng được!”
“Lần trước lão Trương mua con ngưu yêu, có thể làm việc, lần này ta nhìn xem,
cũng mua một con về…”
“Đi xem chút đi, cùng nhau đi.”
Trên đường phố vốn vô cùng náo nhiệt, lập tức trở nên vắng vẻ.
Sở Duyên thấy thế thì vô cùng mê mang, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện
gì.
“Ngao Ngự, ngươi đi hỏi chút xem, đã xảy ra chuyện gì.”
Sở Duyên xua tay, dặn dò.
“Dạ, tông chủ ngươi đợi một lát.”
Ngao Ngự đáp một câu, vội vàng rời đi.
Sở Duyên dẫn theo Tô Hề lẳng lặng đứng tại chỗ đợi.
Một lát sau.
Ngao Ngự đã trở lại, còn mang về đáp án.
Hóa ra, đám dân chúng vừa rồi đều tới một nơi tên là “phiến yêu điếm”.
Phiến yêu điếm này tên cũng như nghĩa, là một nơi bán yêu quái.
Chẳng qua bán ra, đều là một số yêu quái cấp thấp, hoặc là yêu quái còn chưa
hoàn thành hóa hình.
Nghe nói, sở dĩ có phiến yêu điếm này xuất hiện, còn lưu truyền tới phàm tục, là
vì Thánh Địa Đông Châu.
Thánh Địa Đông Châu quá mức cường thế, cường thế hơn nhiều, còn kéo tông
môn cả Đông Châu phát triển.
Chuyện này khiến một số yêu tộc trong Đông Châu bị áp bách vô hạn, những
đại yêu này nhao nhao rời khỏi Đông Châu.
Những tiểu yêu còn chưa hóa hình hoàn toàn được gặp tai họa, bị một số tu sĩ
tầng thấp nhất vây bắt, buôn bán, trợ giúp phàm tục làm việc.
Biết được chuyện này, Sở Duyên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Đi, chúng ta cũng đi nhìn xem.”
Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu.
Ngay sau đó nhìn thoáng qua phía đám người di chuyển, đi theo.
Nhưng mà bọn họ đi không được lâu, thì không thể tiến lên.
Bởi vì ở phía trước bọn họ, là một vùng người ta tấp nập, căn bản không có
cách nào tiến lên.
Trong đó từng đội binh lính phàm tục đi ra, cầm vũ khí trong tay, dự định ra tay
duy trì trật tự.
Nhìn đến đây.
Sở Duyên không tiếp tục muốn “cùng dân vui vẻ” nữa.
“Đi, đi lên trời.”
Lúc này Sở Duyên mở trạng thái vô địch, quanh người xuất hiện quang điểm,
bóng dáng hắn nhanh chóng bay lên trời, bởi vì tốc độ quá nhanh, không có
phàm nhân chú ý tới hành động của hắn.
Ngao Ngự và Tô Hề vội vàng đuổi theo Sở Duyên.
Ba người cùng bay lên trời không.
Từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái thấy được cái gọi là phiến yêu điếm.
Phiến yêu điếm này không phải là một tòa điếm, nhiều nhất chính là “hàng vỉa
hè”.
Ở trên một vùng quảng trường, bày hơn mười cái lồng sắt, bên trong lồng sắt
nhốt đủ loại tiểu yêu.
Lúc này, đám người xung quanh đều đang vây xem tiểu yêu trong những lồng
sắt này.
“Đây là một số tiểu yêu mà.”
Sở Duyên sờ cằm, mở miệng nói.
Hắn không cần dùng hệ thống tra xét đều có thể nhìn ra được.