Trong lồng sắt, tất cả đều là một số tiểu yêu.
Bởi vì tất cả yêu quái trong lồng sắt, đều chưa hóa hình hoàn toàn.
Có con là cơ thể người, nhưng lại là đầu trâu.
Có tên đầu người, trên và dưới cơ thể không có vấn đề gì, nhưng tay ngắn như
cây tăm, bàn tay to trông rất kỳ cục.
“Tông chủ, những yêu quái này… Nói là yêu quái, đều làm mất mặt yêu quái,
chúng ta đừng nhìn thì hơn.”
Khóe miệng Ngao Ngự hơi giật giật, mở miệng nói.
“Ừm…”
Sở Duyên không có tâm tư nhìn tiếp.
Hắn vốn định xoay người rời đi.
Nhưng hắn nghĩ một lát.
Người ở đây nhiều như vậy, ít nhất mấy ngàn người, dùng hệ thống tra xét một
lần, nói không chừng lại có đệ tử hệ thống đảm bảo nhất định sẽ thành phế vật?
Nhỡ đâu thực sự có, vậy hắn thực sự là buôn bán lời.
Nếu không có, vậy cũng không thiệt, cùng lắm lãng phí chút thời gian.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên không vội vàng rời đi.
Cẩn thận dùng hệ thống tra xét, quan sát người ta tấp nập ở phía dưới…
…
Trong khu vực Đông Châu.
Giới phàm tục, hoàng triều Đại Chu.
Đô thành, trên tầng mây một vùng quảng trường.
Sở Duyên cúi đầu nhìn quảng trường người ta tấp nập phía dưới, hắn đang dùng
hệ thống tra xét, quét một đám người.
Khiến Sở Duyên thất vọng chính là, hắn không tìm được đệ tử hắn cần.
Những người qua đường 99% đều là kiểu mẫu người qua đường bình thường,
đều có khả năng thành tài.
Trong đó 1% thuộc loại người mang thể chất kỳ diệu, có được thiên phú.
Những người này không nằm trong mục tiêu của Sở Duyên.
Sở Duyên thở dài một hơi, không có biện pháp.
Tìm được đệ tử nhất định sẽ dạy thành phế vật, rõ ràng là chỉ có thể dựa vào vận
may.
“Ngao Ngự, Hề Nhi, đi thôi.”
Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay, không tiếp tục ở lại nữa.
Nếu những người qua đường này không phải mục tiêu của hắn, vậy hắn ở lại
cũng vô dụng.
“Dạ.”
Ngao Ngự và Tô Hề đều không có ý kiến gì, nhao nhao gật đầu.
Sở Duyên đang định xoay người rời đi.
Bỗng nhiên bên tai truyền tới âm thanh ma sát.
Âm thanh này…
Giống như người nào đó đang ngâm nga hát.
Nhưng mà sở dĩ hấp dẫn Sở Duyên, không phải vì hát dễ nghe cỡ nào, mà vì âm
nhạc này thực sự có chút khó nghe.
Cũng không thể nói là khó nghe…
Chủ yếu là vì không biết vì sao, Sở Duyên nghe xong, cảm thấy hơi chói tai.
“Đợi một lát, Ngao Ngự, Hề Nhi, hai ngươi có nghe thấy giọng hát rất khó
nghe… Cũng không tính là hát, có nghe thấy tiếng nhạc rất chói tai không?”
Sở Duyên quay đầu nhìn thoáng qua hai người phía sau, mở miệng dò hỏi.
“Không có.”
“Sư tôn, đệ tử không nghe thấy tiếng nhạc gì.”
Ngao Ngự và Tô Hề liếc nhau một cái, đều vô cùng mê mang.
Bọn họ căn bản không nghe thấy tiếng hát nào cả.
Ở trong tai bọn họ, chỉ có âm thanh ồn ào của tiếng động to phía dưới.
“Không có sao?”
Sở Duyên nhíu mày.
Chẳng lẽ chỉ có hắn mới nghe thấy sao?
Hắn im lặng một lát, chẳng lẽ, đây là cơ duyên của hắn?
Cho nên chỉ có mình hắn nghe thấy được âm thanh độc đáo này?
Cho nên nói, thực ra hắn cũng là một thiên tài?
Không!
Không có khả năng, kiểu mẫu của hắn như người qua đường mà thôi.
Như vậy giọng nói này là sao đây, mới vừa rồi chỉ có mình hắn nghe thấy được.
Sở Duyên nghiêng tai, cẩn thận nghe ngóng, nhanh chóng xác định được chỗ
phát ra âm thanh.
Đại khái là…
Ở phía này.
Ánh mắt Sở Duyên tập trung về phía đông thành trì.
Tiếng nhạc này là truyền từ hướng đó tới.
“Đi thôi, Ngao Ngự, Hề Nhi, đi theo ta.”
Sở Duyên mau chân đến xem, rốt cuộc âm thanh này truyền từ đâu tới.
Dù sao hắn chắc chắn không sợ, cho dù là vì sao truyền đến, hắn cũng không
sợ.
Hắn đang ở trạng thái vô địch.
Sở Duyên dẫn đầu bay về phía đó.
Ngao Ngự và Tô Hề cũng vội vàng đuổi theo Sở Duyên.
…
Bên kia, phía đông đô thành hoàng triều Đại Chu.
Trong một căn phòng ở tửu lâu vắng vẻ.
Một người phụ nữ mặc xiêm y đỏ nhạt, dung nhan rất xinh đẹp dựa vào bên
giường.
Cô gái này nhẹ giọng hát một bài hát không biết tên.
Từ trên môi nàng ngâm nga ra ca khúc vô cùng kỳ diệu.
Có người nghe thấy dễ nghe, có người nghe lại cảm thấy vô cùng chói tai, có
người lại càng trực tiếp không thể nghe được.
Bài hát nàng hát ra vô cùng kỳ diệu, cơ thể nàng càng thêm kỳ diệu hơn.
Dùng mắt thường nhìn, cơ thể cô gái này có chút hư ảo.
Giống như không có thật thể.
“Ta đúng là vẫn đi đến tận cùng.”
Cô gái này hát xong khúc nhạc, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, trong mắt tràn ngập
đau thương.
Nàng tên Tư Nhạc, không phải là phàm nhân mà là yêu quái.
Đúng vậy, nàng là yêu quái.
Nhạc yêu!
Từ trong âm nhạc sinh ra yêu quái.
Từ tám loại nhạc khí, ký chung, khánh, cầm, tiêu, sanh, huân, cổ, chúc trong
diễn tấu ngoài ý muốn sinh ra.
Nhạc yêu tồn tại, hiếm thấy trên đời.
[Chưa xong còn tiếp.]
[Nay muội bị ốm nên hẹn giờ đăng tự động, nếu có sai sót gì các huynh báo lại
nhé.]