Sở Duyên nhìn kiểu mẫu này, ngây ngẩn cả người, đôi mắt hắn trợn to.
Kiểu mẫu này!
Đây không phải là kiểu mẫu mà hắn muốn tìm kiếm sao?
Yêu quái âm nhạc! Chỉ có thiên phú đối với âm nhạc, thiên phú khác là không!
Hơn nữa hệ thống trực tiếp cho ra phương án.
Dạy đạo không liên quan tới âm nhạc, như vậy tỷ lệ thành tài sẽ bằng không!
Nói cách khác, hắn chỉ cần lừa gạt người này một trận, nội dung lừa gạt không
liên quan tới âm nhạc, vậy thì không thành vấn đề.
Người này rất tốt.
Nên nhận người như vậy làm đồ đệ.
Đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng.
“Ngao Ngự, dọn sân, đuổi mọi người ở nơi này, ồ… Ngoại trừ người phụ nữ
mặc bộ đồ đỏ nhạt trên tầng hai ra, tất cả đều đuổi ra ngoài.”
Sở Duyên xua tay, thản nhiên nói một câu.
“Được rồi, tông chủ!”
Ngao Ngự gật đầu, chuẩn bị bạo lực đuổi đống phàm nhân này đi.
Nhưng Tô Hề đúng lúc cản Ngao Ngự lại.
“Đợi một lát, sư tôn, để cho ta đi, ta làm việc này đơn giản hơn.”
Tô Hề vội vàng nói.
“Được.”
Sở Duyên gật đầu, nhìn về phía Tô Hề.
Nói thật, hắn rất muốn nhìn xem, Tô Hề định dùng thủ đoạn gì.
Hắn còn chưa xem qua thủ đoạn của đệ tử Tô Hề này.
“Sư tôn đợi một lát.”
Tô Hề vội vàng gật đầu.
Sau đó nàng bắt đầu thi triển thủ đoạn của mình.
Sở Duyên cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm.
Ở trong tầm mắt của hắn, Tô Hề nâng tay lên, sau đó…
Sau đó không còn gì nữa.
Sở Duyên vô cùng hoang mang, hắn vừa định hỏi Tô Hề vì sao còn chưa ra tay.
Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mọi chuyện không thích hợp.
Mọi người trong tửu lâu đột nhiên đều ngẩng đầu lên, đôi mắt cả đám đều lộ ra
vẻ đờ đẫn.
Sau đó tất cả phàm nhân đều chậm rãi rời khỏi tửu lâu.
Giống như tượng gỗ dùng dây khống chế.
Chỉ một lát sau.
Trong tửu lâu được dọn sạch.
Tất cả phàm nhân đều đi ra khỏi tửu lâu.
Sở Duyên nhìn thấy cảnh này đều nhìn tới ngây người.
Rốt cuộc đây là chuyện gì thế?
Hắn ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không rõ, trong tửu lâu đã vắng vẻ?
Tô Hề làm kiểu gì thế?
Trong lúc hoảng hốt, Sở Duyên nhớ tới mình từng dạy bảo, mộc ngẫu chi đạo
cái quỷ gì đó?
Thứ đồ chơi này thực sự có thể luyện ra được sao?
Hơn nữa, con mẹ nó cũng quá thần kỳ.
Hắn không thấy được gì, đã hoàn thành mọi chuyện.
Sở Duyên thực sự hơi sững sờ.
Hắn nói linh tinh gì đó đều có thể tu ra, vậy sau này hắn tìm một đệ tử thành tài,
dạy một tay khai thiên chi đạo, vậy có phải đệ tử kia thực sự muốn đi khai thiên,
kề vai với mặt trời đúng không?
“Sư tôn, đã hoàn thành.”
Tô Hề chắp tay, quay mặt về phía Sở Duyên, chậm rãi mở miệng nói.
“Ừm…”
Sở Duyên sửng sốt rất lâu, mới trả lời một chữ, hắn nghĩ một lát, vẫn mở miệng
nói một câu.
“Các ngươi đều ở yên đây là được, đừng để phàm nhân tiến vào nơi này.”
Sau khi Sở Duyên nói xong.
Hắn đi thẳng lên tầng hai.
Tô Hề nhìn thoáng qua Ngao Ngự, đôi mắt hai người đều lần lượt thay đổi, có
chút khó hiểu.
Sở Duyên đã nói như vậy, bọn họ không dám không nghe theo.
Bọn họ đứng yên tại chỗ, nhìn hành động của Sở Duyên.
…
Bên kia.
Sở Duyên đi tới trước mặt Tư Nhạc ở tầng hai.
Hai người liếc nhau một cái.
Tư Nhạc mở miệng trước.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao tới tìm ta, hình như ta chưa từng đắc tội
ngươi.”
Giọng của Tư Nhạc rất êm tai, giống như oanh thanh yến ngữ.
Nàng nhìn ra được, Sở Duyên muốn tìm nàng.
Đuổi hết mọi người trong tửu lâu ra, để mình nàng lại, rõ ràng là muốn gặp
nàng.
“Ta là tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu, không biết ngươi từng nghe
nói tới chưa?”
Sở Duyên bày ra bộ dạng thản nhiên, một tay để sau lưng, chậm rãi nói.
Hắn lại dùng da hổ tông môn ẩn thế Đông Châu.
“Cái gì? Tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu? Tông môn ẩn thế Đông
Châu sao?”
Đồng tử của Tư Nhạc co rụt nhanh, hoàn toàn chẳng quan tâm cơ thể hư yếu,
biểu cảm tràn ngập kinh hãi.
Nàng từng đến nhiều nơi, đương nhiên biết tông môn ẩn thế Đông Châu là gì.
Chính vì biết, nàng mới kinh hãi.
Tông môn ẩn thế Đông Châu này không đơn giản.
Đông Châu, Vân Châu, Thương Châu, Cổ Châu, tông chủ của Thánh Địa bốn
châu này đều là từ tông môn ẩn thế Đông Châu ra.
Thậm chí tông môn ẩn thế Đông Châu còn có danh vọng rất cao ở cả đại lục
Thần Hành.
Vậy mà người trước mặt là tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu!
Cũng là tông chủ của Vô Đạo Tông trong truyền thuyết!
Tư Nhạc có thể nhìn thấy vị này, đương nhiên cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đây là người duy nhất tồn tại trong truyền thuyết!
Sự tồn tại của vị này, không khác gì với đại đạo chi âm.
Đều thuộc loại nhân vật trong truyền thuyết.
“Không sai, xem ra ngươi nhận ra ta.”
Sở Duyên thấy Tư Nhạc biết tên tuổi của hắn, thì vô cùng vui mừng, mỉm cười
gật đầu.