Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 516

“Không sai, bổn tọa muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng không?”

Sở Duyên mở miệng lần nữa.

“Chỉ có như vậy, ngươi mới bằng lòng diễn tấu đại đạo âm cho ta sao?”

Tư Nhạc do dự nói.

Nghe thấy những lời này.

Gương mặt Sở Duyên cứng đờ, hắn cũng quên mất, Tư Nhạc cần đại đạo âm

mới có thể sống sót.

Cho nên hắn muốn nhận Tư Nhạc làm đồ đệ, nhất định phải làm rõ đại đạo âm

này trước.

Nhưng mà dưới cái nhìn của Sở Duyên, vấn đề này không lớn.

Hắn có trạng thái vô địch.

Chắc chắn có thể tìm được đại đạo âm gì đó, đồng ý trước là được.

Nghĩ tới đây.

Sở Duyên thản nhiên gật đầu.

“Chỉ cần ngươi bái bổn tọa làm vi sư, đương nhiên là bổn tọa đồng ý diễn tấu

đại đạo âm cho ngươi!”

“Nhưng ngươi cần bái bổn tọa làm vi sư, đây cũng là điều kiện, ngươi có bằng

lòng không?”

Sở Duyên chậm rãi nói.

“Ta, ta có thể hỏi một câu không? Người như ngươi, vì sao muốn nhận ta làm

đồ đệ?”

Tư Nhạc không lập tức đồng ý.

Thực sự là nàng cảm thấy quá khó hiểu.

Loại nhân vật trong truyền thuyết, vì sao lại lựa chọn nàng làm đồ đệ, thái độ

còn kiên định như thế.

“Ngươi có thiên phú, đáng để bổn tọa nhận làm đồ đệ.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

Với cảnh giới của hắn hiện giờ, rõ ràng đạt tới tình hình nói dối đều không chớp

mắt.

“Ta có thiên phú sao? Ta có thiên phú gì…”

Tư Nhạc hơi mê mang.

Tình hình của nàng, chính nàng hiểu rõ nhất.

Nàng am hiểu âm nhạc, đối với âm nhạc có khả năng có thiên phú hơn người

thường.

Nhưng phương diện khác…

Thứ cho nàng nói thẳng.

Dốt đặc cán mai.

Không có bất cứ thiên phú gì.

Những chuyện này nàng tự mình biết.

“Thiên phú của ngươi chính ngươi không biết, nhưng bổn tọa có thể thấy rõ

ràng, chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thiên phú của mình rất thấp à?”

Sở Duyên lắc đầu, nói như vậy.

“Ừm…”

Tư Nhạc gật đầu như gà con mổ thóc, liên tục cử động.

“Nhưng bổn tọa nói, thiên phú của ngươi cao, vậy thiên phú của ngươi chắc

chắn cao, ngươi tới đây với bổn tọa.”

Sở Duyên vẫy tay.

Hắn dẫn đầu đi tới bên cửa sổ.

Tư Nhạc do dự một lát, đi theo đến bên cửa sổ, đứng phía sau Sở Duyên, cẩn

thận nhìn người bên ngoài.

Trên đường phố bên ngoài, từng phàm nhân đi qua, hình như vì bị bên quảng

trường hấp dẫn, cho nên đường phố có vẻ vắng vẻ.

“Ngươi xem, thiên phú của những phàm nhân ở bên ngoài thế nào.”

Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.

“Rất… Rất thấp.”

Tư Nhạc thành thật trả lời.

“Đúng vậy, rất thấp, nhưng những phàm nhân này, cho dù không có thiên phú,

vẫn có một chút cơ hội thành tài, hay là nói, mọi người đều có cơ hội thành tài.”

“Phàm nhân còn như vậy, huống chi là ngươi? Thiên phú của ngươi, tự ngươi

không thể phát hiện, bổn tọa có thể nhận ra được, cho nên thu nhận ngươi làm

đồ đệ, hiện giờ, ngươi hiểu rõ chưa?”

Sở Duyên mỉm cười, xoay người nhìn về phía Tư Nhạc nói…



Đô thành hoàng triều Đại Chu, tửu lâu.

Bên cửa sổ tầng hai.

Gương mặt Tư Nhạc tràn ngập rung động.

Bên tai loáng thoáng vang vọng những lời Sở Duyên nói.

Phàm nhân, không có thiên phú, vẫn có một chút khả năng thành tài…

Mọi người, đều có cơ hội thành tài…

Ở trong mắt vị này.

Chúng sinh bình đẳng sao?

Chúng sinh đều có cơ hội thành tài…

Còn thiên phú của hắn…

Nàng không biết.

Nhưng nghe lời vị này nói, hình như nàng có thiên phú ngay cả nàng cũng

không biết.

“Cho nên, ngươi nguyện ý bái bổn tọa làm vi sư không?”

Sở Duyên quay lưng về phía Tư Nhạc, hai tay để sau người, quanh người vờn

quanh quang điểm kim sắc, giống như một vị thần, khiến người ta nhìn, không

khống chế nổi sinh ra kính sợ.

“Ta, ta nguyện ý!”

Tư Nhạc không do dự nữa.

Bái được vị này làm vi sư, vốn là may mắn của nàng…

Càng đừng nói, vị này có thể cứu được tính mạng nàng, vì nàng diễn tấu đại đạo

chi âm.

“Rất tốt! Một khi đã như vậy, vậy ngươi còn không bái sư?”

Sở Duyên vô cùng hài lòng đối với Tư Nhạc, thản nhiên gật đầu, khóe miệng

hơi nhếch lên nụ cười thành công.

Nghe thấy những lời này.

Tư Nhạc không có một chút do dự, quả quyết gật đầu, quỳ rạp trước mặt Sở

Duyên.

“Đệ tử tham kiến, tham kiến sư tôn.”

Tư Nhạc quay mặt về phía Sở Duyên, khấu đầu.

“Rất tốt rất tốt, đứng dậy đi, đứng dậy đi.”

Sở Duyên nâng Tư Nhạc dậy tay đều đang run run.

Một tiểu cảnh giới này…

Một khi dạy Tư Nhạc thành phế vật.

Cộng thêm Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, vậy hắn có thể đạt được một đại cảnh giới.

Đây là một đại cảnh giới đấy!

Có lẽ nói ra, hiện giờ cảnh giới của hắn rất thấp, có một cảnh giới, không có tác

dụng quá lớn đối với hắn.

Nhưng đây là mở đầu tốt.

Hiện giờ hắn là cảnh giới Phàm Nhân cao giai, chỉ thiếu chút nữa, có thể đạt tới

cảnh giới Luyện Khí, đạt được một đại cảnh giới, cũng biến thành cảnh giới

Luyện Khí cao giai.

Đây là một khởi điểm bắt đầu mới!
Bình Luận (0)
Comment