Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 517

Ta từ phàm nhân tu tới vô địch!

Sở Duyên tin tưởng tăng gấp bội.

“Sư tôn, có thể diễn tấu đại đạo chi âm cho đệ tử hay không?”

Trong đôi mắt linh động của Tư Nhạc tràn ngập chờ mong.

“Đại đạo chi âm…”

“Không được.”

Sở Duyên khẽ lắc đầu, ở mặt ngoài vẫn bày ra bộ dạng thản nhiên.

Hắn đâu biết đại đạo chi âm gì đó, hắn chỉ định lừa một trận, ổn định đệ tử này

trước, sau đó hắn tự mình đi tìm một người, nhìn xem ở đâu có cái gọi là đại

đạo chi âm.

“Sư tôn, vì sao?”

Tư Nhạc vô cùng khó hiểu.

Nhưng nàng vừa mở miệng hỏi, lập tức hối hận.

Nàng biết, vị trước mặt là nhân vật cỡ nào.

Nói chuyện với người như vậy, mà dùng loại giọng điệu này, vốn là một loại

không tôn kính.

Tư Nhạc suy nghĩ cẩn thận một chút, vội vàng sửa lại.

“Sư tôn, đệ tử biết, muốn diễn tấu đại đạo chi âm không đơn giản, nhưng đệ tử

thực sự… Thực sự là đại nạn hàng lâm, mong sư tôn truyền xuống phương pháp

diễn tấu phương pháp bát âm chi nhạc.”

Tư Nhạc thành khẩn nói.

Nghe thấy những lời này.

Sở Duyên ngầm trợn tròn mắt.

Đại đạo chi âm?

Bát âm chi nhạc?

Hắn nghe thấy bất cứ từ nào, hắn không họ Sở.

Nhưng nói thì nói như vậy.

Ở mặt ngoài hắn không thể nói ra được.

“Vi sư không phải không chịu truyền thụ cho ngươi, cái gọi là đại đạo chi âm,

hay là bát âm chi nhạc, trên thực tế, trên thực tế, bản chất đều như nhau.”

“Chẳng qua ngươi không thể ngộ ra thôi.”

“Vi sư không muốn truyền thụ cho ngươi, chỉ vì muốn ngươi tự dựa vào mình

ngộ ra, tự ngươi ngộ ra, mới là của ngươi.”

Sở Duyên nói như vậy.

“Nhưng mà… Sư tôn, nếu đệ tử không có bát âm chi nhạc, đệ tử sẽ chết…”

Tư Nhạc nhìn cơ thể hư ảo của mình, do dự nói.

“Vi sư sẽ không nhìn ngươi tiêu tán đi, nếu như ngươi thực sự không thể ngộ ra,

vi sư sẽ giúp ngươi, nhưng vi sư hi vọng ngươi lúc này dốc toàn lực, nắm trong

tay đại đạo chi âm, bát âm chi nhạc này!”

“Vi sư không thể luôn giúp ngươi, tự ngươi nắm giữ đại đạo chi âm, bát âm chi

nhạc mới là vương đạo, ngươi hiểu chưa?”

Sở Duyên chậm rãi nói.

“Tự mình nắm giữ…”

Tư Nhạc nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng suy nghĩ tự mình nắm giữ bát âm chi nhạc.

Đại đạo chi âm trong truyền thuyết, đó là khi bát âm chi nhạc đạt tới cực hạn

mới xuất hiện.

Ví dụ như nàng nắm giữ bát âm chi nhạc, có phải cũng có thể nói, nàng có khả

năng tự mình đi thăm dò đại đạo chi âm kia hay không?

Nghĩ như vậy.

Đôi mắt Tư Nhạc sáng lên.

Nhưng ngay sau đó, nàng nghĩ tới gì đó, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

Không đúng, thiếu chút nữa bị quấn vào.

Bát âm chi nhạc cần tám kiện nhạc khí, tám người tinh thông phối hợp hiểu

ngầm, mới có thể diễn tấu mà ra.

Sao một người có thể nắm giữ bát âm chi nhạc?

Người tồn tại trong truyền thuyết này, chẳng lẽ đang lừa nàng sao?

“Sư tôn, bát âm chi nhạc cần tám loại nhạc khí, sao một người có thể nắm giữ?”

Tư Nhạc nhíu mày, dò hỏi.

“Bát âm chi nhạc là tám loại nhạc khí… Khụ, chẳng lẽ một người không thể

nắm giữ tám loại nhạc khí? Ngu ngốc, ngươi đã rơi vào nhầm lẫn!”

“Trước khi âm sinh ra, có người nào nghĩ tới bát âm như ngươi nói?”

Sở Duyên vẫn thản nhiên như cũ.

Chỉ là trong lòng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

May mắn!

May mắn hắn thông minh.

Hắn đâu biết bát âm gì đó là tám loại nhạc khí.

“Trước khi âm sinh ra, có người nào nghĩ tới bát âm ư?”

Tư Nhạc lẩm bẩm nói, có chút ngộ ra.

“Không sai.”

Sở Duyên thản nhiên gật đầu.

“Vậy… Sư tôn, ngươi có thể cho biết, làm thế nào mới có thể một người nắm

giữ bát âm chi nhạc hay không? Không cần nói toàn bộ, ngươi chỉ cần chỉ điểm

một chút là được.”

Tư Nhạc cẩn thận nói.

“Chỉ điểm sao? Cũng được, vi sư cho ngươi một chút nhắc nhở.”

Sở Duyên nghĩ một lát, cảm thấy không cho chỉ điểm thì không lừa gạt được.

Hắn trầm tư một lát, vươn tay ra, vươn về phía cửa sổ.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng ra tám cái về phía cửa sổ.

“Như vậy, hiểu chưa?”

Sở Duyên mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.

Hắn chỉ tùy tiện búng mấy cái.

Lấy chuyện này ổn định Tư Nhạc.

Dù sao hắn đã có động tác, không nhìn ra được, đó là vấn đề của đối phương,

tóm lại tuyệt đối không phải vấn đề của hắn.

Hắn kéo da hổ tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu như vậy, người khác

nghĩ kiểu gì, cũng tuyệt đối không nghĩ tới hắn lừa gạt một tiểu yêu đúng

không?

Bên kia Tư Nhạc ngơ ngác nhìn ngón tay Sở Duyên duỗi tới cửa sổ, ngoại trừ

mơ hồ thì chỉ có mơ hồ.

Nàng còn định hỏi gì đó.

Nhưng từ đầu tới cuối Sở Duyên không cho Tư Nhạc đặt câu hỏi.

“Ngu ngốc, vi sư biết ngươi không nhìn ra được gì, nhưng ngươi không cần

nhìn ra, đợi khi tới thời cơ, ngươi sẽ tự mình hiểu rõ.”

“Được rồi, vi sư còn chuyện phải làm, không thể giữ ngươi, ngươi cùng thần

thú hộ pháp trong tông cùng trở về tông đi.”
Bình Luận (0)
Comment