Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 518

“Tóm lại, ngươi có thể yên tâm, vi sư tuyệt đối không nhìn ngươi tiêu tán, nếu

kết quả ngươi vẫn không thể ngộ ra bát âm chi nhạc, đại đạo chi âm, vậy vi sư

sẽ tự mình ra tay diễn tấu cho ngươi.”

Sở Duyên xua tay, ngắt lời câu hỏi của Tư Nhạc, thuận lý thành chương sắp xếp

tất cả…

Đô thành hoàng triều Đại Chu, bên ngoài một gian tửu lâu.

Sở Duyên nhìn Ngao Ngự biến thành Thương Long, chở đệ tử mới thu nhận là

Tư Nhạc về Vô Đạo Tông, im lặng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng lừa được đệ tử này tới tay.

Tính cả Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, sẽ có ba đệ tử phế vật.

Đây là hệ thống cam đoan.

Vậy chắc chắn đều là phế vật.

Tuyệt đối không có ngoài ý muốn.

Sở Duyên vô cùng tin tưởng hệ thống trên người mình.

Trên thế giới này, người nào cũng có thể đâm sau lưng hắn.

Nhưng hệ thống không có khả năng!

Hắn tin tưởng hệ thống này!

Sở Duyên hít sâu một hơi, áp chế tất cả ý nghĩ.

Tuy đã thành công mang Tư Nhạc về, nhưng chuyện phải giúp Tư Nhạc tục

mệnh, cần tốn tâm tư.

Nghe theo lời Tư Nhạc, đại đạo chi âm gì đó, có thể giúp giải quyết hoàn mỹ

tình hình cơ thể của Tư Nhạc.

Mà bát âm chi nhạc chỉ có thể tạm kéo dài tính mạng của Tư Nhạc.

Dựa theo suy nghĩ của Sở Duyên, đương nhiên là tìm bát âm chi nhạc là được.

Hắn phải kéo dài tính mạng của Tư Nhạc, mãi đến khi tông môn của hắn kiểm

tra đo lường xong, mọi chuyện đều được định xong.

“Hề Nhi, đi thôi.”

Sở Duyên nhìn thoáng qua Tô Hề đứng bên cạnh, một tay để sau lưng, thản

nhiên mở miệng.

“Sư tôn, chúng ta đi đâu thế?”

Đôi mắt Tô Hề vẫn đang nhìn đường phố bên ngoài, nghiêng đầu hỏi.

“Đi tìm một cố nhân của vi sư, hỏi chút vấn đề.”

Sở Duyên không có ý định giữ bí mật, nói thẳng với Tô Hề này.

Ý nghĩ của hắn đúng là như vậy.

Phải đi tìm chưởng quầy của khách điếm kia, hỏi một chút, có biết tin tức về bát

âm chi nhạc hay không.

Nhưng mà sau khi Sở Duyên nói xong, đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Không đúng.

Hắn phải dẫn Tô Hề đi cùng.

Nhưng khi hắn và Tư Nhạc nói về đại đạo chi âm, Tô Hề cũng ở đây, Tô Hề

chắc chắn cũng nghe thấy được.

Lúc này hắn dẫn theo Tô Hề đi hỏi chưởng quầy của khách điếm, có biết tin về

bát âm chi nhạc hay không.

Đây không phải là đang vả mặt hắn sao?

Không được! Tuyệt đối không thể dẫn theo Tô Hề!

Chỉ có thể để Tô Hề này tự mình chơi, tóm lại không cần về tông là được.

Đối với vấn đề an toàn của Tô Hề, Sở Duyên chưa từng nghĩ tới.

Bản lĩnh của Tô Hề, hắn đều không nhìn rõ, dốc toàn lực e rằng không kém, ít

nhất mạnh hơn hắn khi ở thời kỳ đỉnh phong là cảnh giới Nguyên Anh một chút.

Có nguy hiểm gì.

Nghĩ tới đây, lúc này Sở Duyên tiếp tục mở miệng.

“Thiếu chút nữa quên mất, Hề Nhi, có lẽ lát nữa vi sư có việc cần làm, dẫn theo

ngươi không tiện lắm, không bằng ngươi tự mình đi du lịch một lát, ngươi xem

được không?”

Chỉ nghe Sở Duyên nói như vậy.

“Hả? Tự mình đi du lịch sao?”

Tô Hề sửng sốt một lát, nàng ở Đông Châu lạ nước lạ cái, đâu biết đi đâu du

lịch.

“Đúng vậy, tự mình đi du lịch, du lịch xong ngươi lại về tông môn là được, còn

du lịch như thế nào…”

“Chuyện này rất đơn giản, có tâm sự gì, đi hoàn thành là được, đối với người tu

hành chúng ta mà nói, tu tâm cũng vô cùng quan trọng, hoàn thành tâm sự, tốc

độ tu hành sẽ nhanh hơn, hiểu chưa?”

Sở Duyên chậm rãi nói, khuyên bảo Tô Hề, dù sao quyết tâm muốn Tô Hề rời

đi.

Nghe thấy những lời này, Tô Hề sửng sốt một lát.

Hoàn thành tâm sự của nàng sao?

Tâm sự của nàng…

Nhắc tới từ ngữ này.

Trong đôi mắt Tô Hề lộ ra oán hận.

Thù mất nước, sao nàng dám quên!

Ý của sư tôn là, cảm thấy đã đến thời cơ nàng xử lý chuyện này sao?

Tô Hề giật mình.

“Sư tôn, đệ tử… Đệ tử đã rõ!”

Tô Hề cúi người thi lễ với Sở Duyên.

“Ừm, nếu hiểu rõ, vậy thì đi đi.”

Sở Duyên xua tay, vẫn luôn không biết Tô Hề Tô Hề này mơ mộng gì.

“Được, sư tôn.”

Lần này Tô Hề không có một chút do dự, lập tức gật đầu.

Sau đó nàng lại cúi người thi lễ, sau đó đạp không mà lên, bóng dáng nhanh

chóng biến mất.

Sở Duyên lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn theo Tô Hề rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng Tô Hề hoàn toàn rời khỏi tầm mắt hắn, hắn mới an tâm.

Sở Duyên an tâm không còn do dự nữa.

Phi thiên mà lên, bay về phía thành Ngân Nguyệt.

Sở Duyên không chú ý tới chính là.

Phương hướng Tô Hề bay đi không phải là khu vực Đông Châu, mà đi về phía

Trung Châu…



Cùng lúc đó.

Trong khu vực Đông Châu.

Vùng chếch phía nam, bên ngoài núi Thiên Vụ.

Hai bóng người một trước một sau, hành tẩu trên đường.

Người đi phía trước là một lão giả lưng còng, rõ ràng tuổi đã già, nhưng khí thế

lại vô cùng rộng lớn, trong đôi mắt kim sắc giống như có dòng thời gian đang

chảy theo dòng
Bình Luận (0)
Comment