Người này đúng là Bạch Trạch.
Người ở phía sau, là một người trẻ tuổi, mặc xiêm y màu lam nhạt, gương mặt
anh tuấn, khí chất trầm ổn mà bất phàm.
Người này là đệ tử Bạch Trạch mới thu nhận, cũng là đệ tử đầu tiên.
Tên là Ninh Phàm!
“Sư tôn, chẳng lẽ tông môn của chúng ta ẩn giấu trong ngọn núi phủ kín mây
mù này? Không hổ là tông môn của sư tôn, ta liếc ra được, bên ngọn núi kia, rất
bất phàm!”
Ninh Phàm giơ tay chỉ về phía núi Thiên Vụ, vội vàng nói.
“Chuyện này…”
Bạch Trạch ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua núi Thiên Vụ, sau đó cười,
tiếp tục mở miệng.
“Sai rồi, trong đó đúng là có một tông môn cường đại, nhưng không phải của ta,
mà là tông môn của một vị đạo hữu của ta.”
Bạch Trạch lắc đầu nói.
“Hả? Vậy sư tôn, tông môn của chúng ta ở đâu?”
Ninh Phàm kinh ngạc nói.
Hắn ta nhìn xung quanh một lát.
Không có gì ngoài ngọn núi ở trong mây mù, chỉ để lộ ra một góc núi là đặc
biệt, những núi khác đều có vẻ hoang vu.
Thậm chí có không ít dãy núi bị cắt ngang.
“Tông môn của chúng ta… Ở đó!”
Bạch Trạch trầm ngâm một lát, giơ tay chỉ ngọn núi bên cạnh núi Thiên Vụ.
“Hả???”
Ninh Phàm nhìn theo hướng tay của Bạch Trạch, lập tức trợn tròn mắt.
Tuy ngọn núi kia coi như to, nhưng là vùng hoang vu, vừa nhìn là biết linh khí
rất thưa thớt, không phải linh sơn gì đó.
“Ngươi hả cái gì?”
Bạch Trạch nhíu mày hỏi.
“Sư tôn, ta… Ta không nhìn thấy tông môn.”
Vẻ mặt Ninh Phàm vô cùng kỳ lạ nói.
“Đúng vậy, vốn không có tông môn, nhưng mà đợi ta xây xong, không phải có
sao?”
Bạch Trạch vô cùng bình tĩnh nói.
Ninh Phàm: “?”
Cho nên lúc trước là ngươi nói phét tông môn của mình cường đại cỡ nào.
Còn nói cái gì mà điện Truyền Pháp, Giới Luật Điện, Thần Binh Các, đều là lừa
ta sao?
Chính vì tay không bắt sói trắng, lừa gạt ta làm đệ tử?
Sắc mặt Ninh Phàm càng lúc càng kỳ lạ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Trạch giống như biết Ninh Phàm nghĩ gì, lắc
đầu cười nói.
Lão ta chậm rãi bước ra một bước, dự định thành lập tông môn trên ngọn núi
kia.
Muốn thành lập tông môn, đầu tiên là phải mở hạn chế của bản thân.
Mà mở hạn chế ra, đầu tiên cần thông qua cửa ải Thiên Địa thời đại mới này…
Bạch Trạch nghĩ cẩn thận một lát.
Nếu tốc độ của lão ta nhanh, có phải nhân lúc Thiên Địa của thời đại mới chưa
kịp phản ứng, đã thành lập tông môn…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trong Thần Binh Các.
Hoa Thần Y vẫn đang múa bút thành văn.
Hắn ta viết, đúng là công lược một đám kiến trúc trong Vô Đạo Tông.
Những công lược này vô cùng tinh tế.
Trong đó từ bắt đầu vào điện, có giới thiệu tường tận, thể hiện hai chữ “công
lược” vô cùng nhuần nhuyễn.
Hoa Thần Y viết xong toàn bộ, hắn ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Cầm ba quyển sách trước mặt lên.
Trái lo phải nghĩ xong.
Hắn đặt hai bản vào trong nhẫn trữ vật.
Chỉ để lại công lược Thần Binh Các.
Hoa Thần Y đi tới trước cửa Thần Binh Các, vốn đang định đặt một cái tủ nhỏ ở
cạnh cửa, sau đó đặt bản công lược vào đó.
Nhưng không đợi Hoa Thần Y làm chuyện này.
Bùm…
Một tiếng nổ kinh thiên từ bên ngoài truyền tới.
Cho dù có nhiều trận pháp cách âm, nhưng vẫn không thể ngăn cách âm thanh
này truyền tới.
Tiếng vang to này đột nhiên vang lên.
Hoa Thần Y sợ tới mức tay run lên, ném bản công lược trên tay xuống mặt đất.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài Thần Binh Các.
Hắn ta chỉ một lòng chú ý tới chuyện này.
Âm thanh này căn bản không phải truyền từ trong tông tới, mà truyền từ ngoài
tông.
Hắn ta nhớ rõ Vô Đạo Tông bọn họ có nhiều trận pháp cách âm.
Âm thanh này có thể xuyên qua nhiều trận pháp cách âm như vậy truyền tới,
đúng là không đơn giản.
Hoa Thần Y nhíu mày, nhặt bản công lược Thần Binh Các rơi trên đất lên.
Hắn vươn tay, muốn mở cửa Thần Binh Các.
Nhưng lần này vẫn như vậy, vẫn không thể mở cửa Thần Binh Các.
Con hàng Lý Nhị Cương vẫn chặn ở cửa!
Hoa Thần Y không muốn nhịn nữa, muốn đẩy Lý Nhị Cương ra.
Nhưng nghĩ tới đây là mệnh lệnh của sư tôn.
Hắn ta không dám cử động.
“Lý Nhị Cương, mau mở cửa ra! Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ta
muốn đi xem!”
Hoa Thần Y vội vàng kêu lên.
“Không, không được! Đây là mệnh lệnh của tông chủ! Trừ phi tông chủ trở về,
nếu không thì cho dù bên ngoài bị hủy diệt, ta cũng không xen vào!”
Giọng nói của Lý Nhị Cương truyền vào.
Rõ ràng là Lý Nhị Cương có do dự, nhưng rất nhanh trở nên kiên định hơn.
Trừ phi Sở Duyên trở về, nếu không thì hắn ta tuyệt đối không đi!
Hoa Thần Y ở trong Thần Binh Các nghe thấy những lời này, không có biện
pháp.
Hắn ta thực sự không dám làm trái mệnh lệnh của sư tôn.
Cái mạng này của hắn ta là sư tôn cứu, bản lĩnh toàn thân là do sư tôn truyền
thụ.
Sao hắn ta dám làm trái sư tôn nhà mình…