“Lý Nhị Cương! Bên ngoài có động tĩnh, ngươi ta không có khả năng rời đi,
đây là mệnh lệnh của sư tôn, ta cũng hiểu, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể
thờ ơ, dựa theo lời ngươi nói, trong tông sư tôn, Tô sư tỷ, Bạch tiền bối đều đã
đi.”
“Lúc này chiến lực trong tông chỉ còn Tuyết Hi sư muội và Dạ Lân sư đệ!”
“Ngươi đi thông báo cho hai bọn họ, bảo bọn họ đi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Hoa Thần Y nhanh chóng bình tĩnh lại, mở miệng nói.
“Chuyện này… Ta đi thông báo, ngươi sẽ không chạy đúng không?”
Lý Nhị Cương do dự hỏi.
“Ngươi đang nói gì thế? Nếu ta muốn đi, ngươi ngăn được ư? Ta sợ không phải
ngươi, ta sợ sư tôn!”
Hoa Thần Y nghe thấy thế, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Gia hỏa này…
Nếu hắn ta thực sự quyết tâm muốn ra ngoài, dễ dàng đuổi Lý Nhị Cương đi.
Hắn ta kính sợ, cho đến bây giờ không phải Lý Nhị Cương, mà là sư tôn!
“Vậy được rồi.”
Lý Nhị Cương nói xong câu đó, thì không có âm thanh, giống như đã đi truyền
lời.
“Hi vọng không xảy ra chuyện gì.”
Hoa Thần Y nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn ta cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cầm bản công lược Thần Binh Các, sau đó lấy một cái tủ nhỏ từ trong nhẫn trữ
vật ra.
Đặt bản công lược Thần Binh Các lên trên tủ nhỏ.
Sau đó, hắn ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi khoanh chân trên con đường giữa Thần Binh Các, lẳng lặng cảm nhận
“cửu khí” trong cơ thể hắn ta.
…
Lúc này, bên ngoài núi Thiên Vụ, bên cạnh một ngọn núi.
Gương mặt Bạch Trạch đỏ bừng, khí huyết giống như không ổn định.
Ở dưới chân lão ta, một hố to bị nổ ra.
Đó là Thiên Lôi làm nổ.
Bạch Trạch ngẩng đầu nhìn bầu trời, ước gì có thể dốc toàn lực khai hỏa, đấu
với trời.
Lão ta vốn muốn nhân lúc trời không chú ý, trực tiếp thành lập tông môn.
Không ngờ tới…
Không ngờ tới Thiên Địa thời đại mới này giống như chó, dự đoán được ý nghĩ
của lão ta, lão ta vừa định ra tay, trực tiếp đánh sét xuống, cảnh cáo lão ta.
“Sư, sư tôn, vừa rồi là gì thế?”
Ninh Phàm ở phía sau cũng cảm nhận được uy thế của Thiên Lôi, run lẩy bẩy
hỏi.
“Thiên Lôi!”
Bạch Trạch vẫn kiên nhẫn quay đầu trả lời một câu.
“Thiên Lôi…”
Ninh Phàm hít sâu một hơi.
Ánh mắt im lặng nhìn ngọn núi được mây mù bao bọc cách đó không xa.
Vừa rồi một tia sét đánh xuống, nhưng không đơn giản nổ một cái hố to, hắn ta
thấy rất rõ ràng.
Khi Thiên Lôi đánh xuống, có uy áp vô hình hàng lâm, nhấc lên từng cơn gió
mạnh.
Những cuồng phong đó khi ở bên ngọn núi khắp nơi đầy mây mù, thì im lặng
tiêu tán.
Giống như có lực lượng vô hình cản trở.
Điều này khiến hắn ta vô cùng tò mò, tông môn tồn tại trong mây mù, rốt cuộc
là tông môn gì.
Bạch Trạch ở bên cạnh không rảnh quản Ninh Phàm đang nhìn gì.
Lão ta đang suy nghĩ có nên liều mạng với Thiên Địa, xây dựng tông môn hay
không.
“Thôi, liều mạng với Thiên Địa thời đại mới, không khác gì muốn chết lắm.”
Bạch Trạch im lặng một lát, cuối cùng vẫn sợ.
Lão ta vốn định dựa vào hai tay để xây dựng tông môn.
Bạch Trạch nghĩ, không khỏi nhìn Ninh Phàm cách đó không xa.
Suy nghĩ cẩn thận một lát, lão ta không bảo Ninh Phàm cùng xây dựng tông
môn.
Đệ tử này là lão ta mới thu nhận.
Đợi thành tài, có lẽ lão ta có thể đạt được công đức.
Công đức nhiều, lão ta cũng có thể đạt thành cục diện “song doanh” với Thiên
Địa.
“Đồ nhi, ngươi tìm một chỗ ngồi trước, đợi ta xây dựng tông môn xong, lại
truyền phương pháp tu luyện cho ngươi.”
Bạch Trạch quay mặt về phía Ninh Phàm nói một câu.
Sau khi nói xong thì dời một tảng đá, dự định đẩy lên ngọn núi này.
Ninh Phàm nhìn thấy thế thì sửng sốt một lát.
Thực sự bắt đầu từ một tảng đá, tay không xây dựng tông môn sao?
Ninh Phàm cảm thấy mình bị lừa gạt.
Rõ ràng là lúc trước sư tôn này bày ra mặt vô cùng khủng bố, còn lừa gạt tông
môn cường đại cỡ nào.
Hiện giờ vậy mà nói với hắn ta không có tông môn.
Ninh Phàm vừa định châm chọc, nói gì đó.
Đúng lúc này.
Hai khí tức huyền diệu tập trung về phía này.
Ninh Phàm cảm thấy áp lực, giống như trên ngực có tảng đá đè chặt.
Ngay sau đó, một tiếng nổ mạnh vang lên.
“Người nào dám can đảm gây ra tiếng động lớn như vậy bên ngoài Vô Đạo
Tông!”
Rầm…
Cùng với giọng nói vang lên.
Hai bóng người bay từ trong mây mù ra.
“Từ không đến có!”
“Ta nói, từ có đến vô!”
Hai giọng nói chậm rãi truyền ra, một nam một nữ, nhanh chóng truyền khắp
xung quanh.
Sau khi giọng nói này vang lên.
Lấy Bạch Trạch Ninh Phàm làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều sinh ra
hỏa diễm, trong hỏa diễm giống như cất giấu một ác quỷ, đang hung dữ nhìn
chằm chằm hai người.
Đồng thời, linh khí hư không quanh hai người biến mất, căn bản không có bất
cứ manh mối gì có thể nhận ra được…