Phía dưới một ngọn núi bên ngoài núi Thiên Vụ.
Hai bóng người đạp không mà đứng, quan sát phía dưới.
Bóng người đằng đầu mặc cảnh tuyết bào thanh lam, tai hồ và đuôi hồ, toàn
thân có ngân quang vờn quanh, đôi mắt được ngân quang bao trùm, lộ ra khí
chất cao quý, tao nhã.
Phía sau là một bóng người mặc áo bào màu xám, hai bên ống tay áo đều thêu
tinh thần đồ, giống như bóng người phía trước, đều có tai hồ đuôi hồ.
Chẳng qua so với bóng người phía trước, hắn ta không có nhiều quang điểm hoa
mỹ vờn quanh, quanh người hắn ta giống như rất tầm thường, nhưng con mắt
của hắn ta vô cùng huyền diệu.
Mắt trái là một vùng tối đen, mắt phải giống như một vùng hư vô.
Con mắt khiến cả người hắn ta trở nên vô cùng thần bí, khó có thể nghiền ngẫm.
Hai người này chính là Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân.
Lúc này, hai người nhìn phía dưới.
Bọn họ vốn đang ở điện Truyền Pháp đọc sách, nhưng phụng mệnh Hoa Thần Y
tới đây điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng ở phía dưới, sửng sốt một lát.
Ở phía dưới, đâu phải những người khác.
Không phải là vị Bạch tiền bối Bạch Trạch đúng không.
Nhìn thấy vị này, lúc này Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cùng bay xuống.
“Bạch tiền bối!”
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều vội vàng cúi người thi lễ.
Bọn họ ở điện Truyền Pháp đọc sách xong, đương nhiên biết rốt cuộc Bạch
Trạch là nhân vật gì.
“Là hai người các ngươi à, ta còn tưởng là ai cơ, các ngươi tới nơi này làm gì?”
Bạch Trạch nhìn thấy hai con hồ yêu này, thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó dò hỏi.
“Bạch tiền bối, bọn ta phụng mệnh Hoa sư huynh, tới đây xem nơi này đã xảy
ra chuyện gì.”
Đồ Tuyết Hi tiến lên một bước, giọng nói mang theo chút kính sợ nói.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Trạch vừa định nói, đột nhiên đôi mắt sáng lên, nhìn hai hồ yêu vô cùng
thần dị trước mặt, trong lòng có ý nghĩ không tốt.
Lão ta không thể sử dụng pháp lực, nhưng hai vị này có thể.
Với quan hệ giữa lão ta và Sở đạo hữu, bảo hai vị này giúp lão ta xây dựng tông
môn không quá đáng đúng không?
“Cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là có một việc có khả năng cần hai vị trợ
giúp mà thôi.”
Bạch Trạch nói ra chuyện mình muốn xây một tông môn trên ngọn núi bên cạnh
núi Thiên Vụ.
Sau khi Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân nghe xong, đều im lặng một lát.
Ngay sau đó, Đồ Tuyết Hi đứng ra hỏi.
“Bạch tiền bối, ngươi muốn xây tông môn bên cạnh tông môn bọn ta, sư tôn
bọn ta có biết, cùng với đồng ý hay không?”
Chỉ nghe Đồ Tuyết Hi hỏi như vậy.
“Yên tâm, Sở đạo hữu sẽ đồng ý, các ngươi cứ giúp là được.”
Bạch Trạch trả lời một câu.
Nghe thấy những lời này, Đồ Tuyết Hi không do dự nữa.
“Đi thôi, đi xây dựng tông môn.”
Đồ Tuyết Hi quay mặt về phía Đồ Dạ Lân nói một câu.
“Dạ, tỷ tỷ.”
Đồ Dạ Lân cũng gật đầu đồng ý.
Hắn ta vốn định khởi hành, nhưng hắn ta mới đi hai bước, đột nhiên nhìn Đồ
Tuyết Hi, phát hiện Đồ Tuyết Hi không có dấu hiệu muốn ra tay.
Hắn ta không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Tỷ tỷ, sao tỷ không đi?”
Đồ Dạ Lân cảm thấy hoang mang hỏi.
“Ta thấy đệ căn cơ bất ổn, cho nên muốn đệ làm nhiều một chút, như vậy thuận
tiện khiến căn cơ của đệ ổn định hơn.”
Đồ Tuyết Hi nghiêm túc nói.
Đồ Dạ Lân: “?”
Hắn ta căn cơ bất ổn? Sao hắn ta không biết?
Hơn nữa, khi nào thì làm việc có thể căn cơ ổn định?
Ánh mắt Đồ Dạ Lân lập tức u oán, hắn ta xem như nhìn ra.
Tỷ tỷ này của hắn ta lười, không muốn làm việc mà thôi.
Nhìn ra thì nhìn ra, nhưng Đồ Dạ Lân không dám nói, chỉ có thể ấm ức chạy lên
ngọn núi làm việc.
Đồ Tuyết Hi nhìn thấy cảnh này, cũng cười.
“Bạch tiền bối, vậy ta cũng qua đó trông coi.”
Đồ Tuyết Hi quay mặt về phía Bạch Trạch, hơi cúi người hành lễ vãn bối, sau
đó đứng thẳng bay về phía trên không ngọn núi, quan sát Đồ Dạ Lân làm việc.
Bạch Trạch và Ninh Phàm đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn hành động của hai con
hồ yeu.
“Hai người này, trái lại khác trước rất nhiều.”
Bạch Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không khỏi lắc đầu.
Lúc trước lão ta gặp Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều vô cùng sợ hãi, sợ mọi thứ trên thế gian này, đối
với bất cứ thứ gì đều có phong bị rất cao.
Nhưng hiện giờ phòng bị trong lòng Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đã giảm đi
không ít, lộ ra tính cách vốn có.
“Sư, sư tôn, tông môn ở trong mây mù kia là Vô Đạo Tông sao?”
Giọng nói của Ninh Phàm run run hỏi.
Hình như vừa rồi hắn ta nghe thấy, hai cường giả hồ yêu kia, nói gì mà người
nào ở bên ngoài Vô Đạo Tông…
Vậy tông môn tồn tại trong mây mù, là Vô Đạo Tông sao?
Là tông môn trong truyền thuyết ư?